"Còn ngây ra đó làm gì, mau nghĩ cách giúp nương nương yên tĩnh trở lại đi." Vân Tấn Ngôn ôm Diêu phi đến bên giường, lại sốt ruột nói với Lê Tử Hà.
Bây giờ Lê Tử Hà mới hiểu nguyên nhân Vân Tấn Ngôn bảo nàng đi theo, nhưng mà.....
Lê Tử Hà liếc nhìn hòm thuốc trên tay, dằn lại tâm tư trong lòng, cúi đầukhom lưng cung kính nói: "Bẩm Hoàng thượng, trong hòm thuốc chỉ có kimchâm, không mang thuốc men gì khác. Tình trạng nương nương thế này không nên dùng châm."
Tuy Diêu phi vùi mình trong lòng Vân Tấn Ngôn, nhưng vẫn không ngừng run rẩy, miệng vẫn nghẹn ngào nức nở.
Vân Tấn Ngôn đặt nàng lên giường, khẽ quát: "Đi mời Phùng viện sử tới đây, mau lên."
Lê Tử Hà tuân lệnh đi ra, ngoài điện mưa rơi xối xả, không có dấu hiệungừng lại. Giọt mưa rơi xuống đất tạo thành những đóa hoa nhỏ, bắn tungtóe khiến đáy lòng lạnh buốt, lạnh đến chết lặng. Thì ra khi thấy nam tử xưa kia mình từng yêu như cốt tủy nhìn nữ tử khác bằng ánh mắt dịu dàng thương yêu giống hệt lúc trước, còn là nữ tử tình như tỷ muội với mình, rồi lại cất giọng lạnh tanh với mình, lòng nàng không còn đau đớn, chỉcòn thù hận dằn vặt từng ngày.
Tình yêu đã cạn, hận tới tận xương.
Bầu trời bỗng lóe lên ánh sáng trắng, xé rách màn trời âm u sâu thẳm, nhưthể nụ cười dữ tợn quỷ dị. Cùng với đó là tiếng sấm động trời, vang vọng giữa đám mây. Diêu phi hoảng loạn vừa mới yên ổn lại bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-dut-to-tinh/2003455/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.