Trịnh Hàn Quân chấn động vì lời nói của Lê Tử Hà, hồi lâu sau cũng chưa thểbình tĩnh lại, há to miệng ấp úng nói: "Ngươi.....Ngươi bảo ta đưa NgânNgân đi?"
"Đúng vậy." Lê Tử Hà nhắm mắt khẽ thở dài nói: "Hoặc là trong thời gian ngắn nhất công tử phải tìm cho ra hung thủ, không thìphải tìm được chứng cứ Ngân nhi không hạ độc, hoặc là.....Hãy đưa muộiấy đi......"
Trịnh Hàn Quân ngơ ngác không hiểu gì, đưa Ngân Ngân đi, như vậy là sao? Cướp ngục? Bỏ trốn?
"Cho dù Tử Hà muốn cứu Ngân nhi cũng lực bất tòng tâm. Trịnh công tử hãy vềphủ suy nghĩ kỹ càng." Lê Tử Hà xoay đầu sang hướng khác không muốn đốimặt với Trịnh Hàn Quân nữa, mở to mắt nhìn đăm đăm vào vách tường xámtro cạnh mép giường, phía trên có vài sợi tơ mạng nhện khẽ đung đưa theo cơn gió thổi vào cửa sổ.
Lòng Trịnh Hàn Quân rối như tơ vò. Tuynói hắn vốn ham chơi, dù cha đánh chửi thế nào cũng không muốn theo cácquý công tử khác học hành thi cử vào triều làm quan, chỉ muốn tự do tựtại vui vẻ đó đây. Nhưng hắn cũng không phải người không biết chừng mực, biết được lần này nếu thật muốn cứu Ngân Ngân sẽ không đơn giản nhưnhững trò náo loạn thường ngày.
Đang do dự, Lê Tử Hà đột nhiên nói: "Trịnh công tử không nỡ bỏ cuộc sống cẩm y ngọc thực ư?"
"Không phải." Trịnh Hàn Quân lắc nhẹ đầu, trước khi cha hắn làm đến Thừa Tướng cũng chỉ là dân thường nhỏ bé. Khi đó trong nhà không có nhiều bạc,nhưng ngày nào hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-dut-to-tinh/2003445/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.