27
Buổi tối, tiểu đạo sĩ ở cùng phòng với bé thỏ. Mẹ của bé thỏ đã chuẩn bị cho họ hai cái nệm với chăn mềm mại.
Tiểu đạo sĩ rửa mặt xong liền nằm xuống cái nệm sát tường.
Đợi bé thỏ tắm xong bước ra, cậu nhìn nhìn xung quanh, nhanh chóng đem cái nệm thứ hai bỏ vào tủ, sau đó leo lên nệm của tiểu đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ: “Đừng, hai chúng ta mà ngủ chung lỡ người nhà đệ thấy thì biết làm sao?”
Bé thỏ cười tít mắt: “Vậy đệ sẽ dập lửa cho huynh.”
Tiểu đạo sĩ nhíu mày: “Đệ dập lửa thế nào?”
Bé thỏ liếm liếm môi, chui đầu vào trong chăn.
Tiểu đạo sĩ đã sớm quen với tính dụ người của bé thỏ, nhưng khi bị cái miệng nhỏ nhắn trêu chọc, hắn liền kích động đến mơ hồ.
28
Ngày thứ hai, lúc đang ăn sáng cha mẹ của bé thỏ có nói ba tháng sau sẽ dẫn cậu đi thi cao đẳng, sau đó sẽ kiến nghị lên bậc đại học.
Bé thỏ nhăn mặt như trái mướp đắng.
Tiểu đạo sĩ sợ đến mức rớt luôn cả muỗng đang cầm.
Hóa ra trong tộc thỏ có một truyền thống, khi đứa nhỏ đủ mười tám tuổi, sẽ bị đưa đi học đại học. Một là để bồi dưỡng tri thức, hai là để thích ứng với xã hội loài người.
Tiểu đạo sĩ im lặng nhặt cái muỗng lên, miệng không cười nổi.
29
Trong phòng bé thỏ,
Nhóc con đang nằm trên đùi tiểu đạo sĩ, ngửa đầu nhìn hắn, vẻ mặt oan ức: “Đệ không muốn học đại học.”
Tiểu đạo sĩ vuốt vuốt tóc cậu: “Là truyền thống của tộc, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-ca-rot-thanh-mieng-a/3900982/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.