Lâm Duyệt lúc này chẳng còn tâm trạng mà xấu hổ, đi theo sau trình bày tình hình. Phùng Dung nghe xong cũng không thèm nói gì, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô, “Nó sao lại bị thương?”
Lâm Duyệt không chút giấu giếm, thành thực kể lại.
Hai mày Phùng Dung càng nhíu chặt hơn, bà đưa mắt đánh giá Lâm Duyệt một lần, sau đó quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý đến cô nữa.
Trần Tổ Thực muốn xoa dịu không khí, cất lời trấn an Phùng Dung, “Bác sĩ bảo tình hình không nghiêm trọng, bà đừng tự dọa mình.”
“Ông không nói không ai bảo ông câm!” Phùng Dung trừng mắt. “Ông không bị thương, tất nhiên không biết đau. Con người đâu phải sắt thép, đau một lát là hết ngay được sao?”
Vành mắt Lâm Duyệt thoáng chốc lại đỏ lên. So với lúng túng khó xử, lòng cô càng cảm thấy hổ thẹn hơn.
Một lát sau, điện thoại trong túi đổ chuông, cô vội vàng lấy ra, quay người đi nhận điện thoại.
Hà San hỏi cô, “Mẹ với bố con đến bệnh viện rồi, tầng mấy?”
Lâm Duyệt thấp giọng nói, “Mẹ, hai người bây giờ đừng lên đây. Cô Phùng và chú Trần đã đến rồi.”
Bên kia thoáng im lặng trong chốc lát, “Vậy càng nên đến, kể rõ mọi chuyện, có gì bồi tội, miễn cho người ta cảm thấy nhà mình không biết lễ nghĩa.”
Lâm Duyệt lúc này vẫn còn sợ hãi, nghĩ thấy nếu có bố mẹ ở bên tốt xấu gì cũng đỡ bất an, vậy nên cũng không cự tuyệt nữa mà báo lại vị trí phòng.
Chỉ chốc lát sau, Hà San và Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-bui/1145524/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.