Sau khi gặp Trần Lộc Xuyên, Lâm Triển nhất thời ném chuyện thất tình ra sau đầu, kéo người đi ôn chuyện. Lâm Duyệt vừa là chị vừa là bạn gái ngược lại bị ngó lơ.
Lâm Duyệt rất vừa lòng với thời gian rảnh rỗi bất ngờ, có người có thể thu phục tên điên Lâm Triển này, quả thực cầu mà không được. Cô ngồi một bên bận rộn nướng chỗ thịt đã được mang lên, xong lại gắp ra nướng tiếp mẻ khác.
Trần Lộc Xuyên và Lâm Triển trong lúc trò chuyện thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô một cái. Tính Lâm Duyệt làm chuyện gì cũng rất chuyên chú, cẩn thận, ngay cả việc nướng thịt cũng thế, tự dưng mang lại cho người khác cảm giác an tâm.
Tranh thủ lúc Trần Lộc Xuyên đi WC, Lâm Duyệt hỏi Lâm Triển, “Hai người thân nhau như thế từ bao giờ vậy?”
Lâm Triển cười hì hì, “Từ nhỏ đã vậy rồi. Sinh ra đã là anh em, chị không hiểu đâu.”
Lâm Duyệt lườm cậu ta, “Khuỷu tay hướng ra bên ngoài.” [1]
[1] Ám chỉ thân thiết, đối xử tốt với người ngoài.
“Đâu có, sau này không phải đều là người một nhà sao?” Lâm Triển gắp thịt nướng, ăn mấy miếng, lại hỏi Lâm Duyệt, “Chuyện này chị có cần em giúp giữ bí mật không?”
“Giữ gì chứ,” Lâm Duyệt nhấp ngụm trà, “Mẹ chị biết hết rồi.”
Lâm Triển trừng mắt, “Vậy mà không ầm ĩ?”
“Không trực tiếp thôi, mẹ đang giận chị lắm, gọi điện thoại đều không nghe.”
Lâm Triển cười ha ha, “Vậy làm sao bây giờ, chị cần em cứu viện không?”
“Em không gây thêm phiền phức là giúp chị nhiều lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-bui/1145509/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.