Con hẻm hẹp nhưng thật là yên tịnh.
Trên đầu tường cao, tàng cây giao nhau khiến buổi trưa mùa hạ ở đây thật mát.
Thư Hương nhìn Lữ Ngọc Hồ và bật cười :
- Thật không ngờ có quá nhiều người tranh nhau để mời đãi anh.
Ánh mắt Lữ Ngọc Hồ bây giờ long lên và hắn hỏi ngược lại :
- Cô có biết tại sao họ lại đối xử với tôi như thế hay không?
Thư Hương đáp ngay :
- Tại vì anh là bậc anh hùng.
Lữ Ngọc Hồ lắc đầu :
- Cũng là một trong những nguyên nhân nhưng không phải lý do chính yếu.
Hắn cười cười rồi nói tiếp :
- Chắc cô cũng biết, sau trận chiến tại gò Bạch Hổ là tôi vang dội như cồn, người ta thêm mắm dậm muối vô riết làm cho con người ở mức trung bình của tôi trở thành... siêu nhân, từ đó về sau, thiên hạ hoan nghinh tôi, không dính líu nhiều về chuyện đó nữa mà là chuyện khác.
Thư Hương hỏi :
- Anh còn có trận chiến khác nữa sao?
Lữ Ngọc Hồ đáp :
- Không có gì nữa cả, từ đó về sau, tôi chỉ uống rượu và đánh bạc.
Thư Hương cau mặt :
- Thế người ta hoan nghinh, đón tiếp anh là vì chuyện gì?
Lữ Ngọc Hồ lim dim đôi mắt làm thinh....
Nhìn vào mặt hắn, nghe hắn nói chuyện Thư Hương nhận nơi hắn thêm một việc :
Hắn không phải là mẫu mực anh hùng như nàng tưởng tượng, nhưng quả đúng như hắn đã nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-bui-giang-ho/2160055/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.