Bây giờ thì bắt đầu vào một con đường mới.
Cho dầu là ngày hạ, cho dầu là mùa nóng bức, nhưng ban đêm đi trên con đường trống, gió lồng lộng thổi, da thịt con người mát rượi mà lòng người cũng nghe mát rượi.
“Người vui thì cảnh cũng vui.”
Được gió đêm man mác như thế này, chớ nếu bị nóng bức giữa trời nắng chang chang, Thư Hương chắc cũng không hề nghe nóng.
Vì lòng nàng bây giờ mát quá.
Thư Hương hít một hơi dài và nàng bỗng nghe mát lạnh, mát từ trên đầu xuống tới bàn chân.
Và bây giờ nàng mới nhớ ra rằng mình đi chân đất.
Nhớ đến chân không, nàng đâm ra tưng tức.
“Cố cho hắn nhìn chân trần của mình một chút cho lác mắt, thế mà hắn đã có thấy đâu”.
Nàng vụt nói :
- Trở lại một chút được không?
Trương Hảo Nhi hỏi :
- Trở lại chi vậy?
Và cô ta bỗng cười cười :
- Cô đừng lo ngại cái thên Đại Đầu Quỷ đó tìm hoảng, không có sao đâu, những người của tôi đều biết tôi đi về hướng nào, chắc chắn sẽ nói cho hắn biết.
Thư Hương bĩu môi :
- Ai mà công không đâu lo cho hắn, tôi trở lại để lấy đôi giày.
Trương Hảo Nhi nói :
- Tôi thiếu gì giày, ở đây nè, đủ kiểu hết, thứ nào cũng có.
Thư Hương cười cười :
- Nhưng... nhưng chúng ta đi... như thế này sao?
Trương Hảo Nhi đáp :
- Tôi biết chỗ khuya cách mấy cũng mướn được xe.
Thư Hương thở ra :
- Cô thật là giỏi, hình như cái gì cô cũng biết.
Trương Hảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-bui-giang-ho/122886/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.