Sao càng lúc càng thưa và cuối cùng cũng tan mất.
Phía trời đông đã lố vừng hồng.
Bây giờ, một ngày mới thật trôi qua.
Thư Hương chợt cảm thấy mình lớn hẳn hơn nhiều.
Bất luận nàng làm những gì trong một ngày nay, dầu sai, dầu đúng, nàng cũng đã ý thức, đã chiêm nghiệm khá sâu về kiếp sống của con người...
Cho dầu nàng có làm sai, cũng đáng được tha thứ, vì những việc làm đó vốn không phải nàng đã cố tâm.
Sống trong một ngày đầy bão tố và quả thật, sống như thế là không uổng phí.
Quả thật nàng đã trưởng thành.
Sự hiểu biết của nàng bây giờ quả không phải là sự hiểu biết của đứa con nít nữa.
Nàng cảm thấy rằng sống suốt mười tám năm trên đời, nhưng cho đến ngày hôm nay, nàng mới thật sự là hiện diện.
Trong suốt ngày nay, thỉnh thoảng, tuy không rõ ràng lắm, nhưng sự ân hận về hành động bỏ nhà ra đi, có lất phất trong trí của nàng khi gặp cảnh quá phũ phàng, quá khốn khổ, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy là xứng đáng.
Bất luận là hoan lạc hay thống khổ, nàng cũng đều cảm nhận, không tiếp nhận không được, không tiếp nhận là uổng phí.
* * * * *
Vừng hồng từ phương đông mỗi lúc đậm thêm.
Cảnh vật chung quanh mỗi lúc mỗi rõ lần.
Đôi mắt của Thư Hương nghe nặng trĩu, nàng cố gắng nhướng lên, nhưng nó cứ chầm chậm khép lại.
Nàng đã mệt nhọc quá rồi, quá mệt mỏi rồi.
Thế nhưng nàng biết tuyệt đối không thể ngủ ở đây, nàng vẫn cố đi.
Trong cái nặng nhọc mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-bui-giang-ho/122879/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.