Chưa bao giờ tôi cảm thấy sợ hãi như lúc này. Toàn thân tôi cứ runglên bần bật trước câu nói lạnh lùng của ba nàng. Có cảm giác tôi sẽ ngãbệt xuống đất nếu không có chiếc ghế và cái bàn đỡ thân rệu rã của tôilúc này.
Dĩ nhiên là ai cũng thấy tôi làm rớt đôi đũa xuống đất. Điều đó làm ba nàng hướng bộ mặt ngạc nhiên về phía tôi:
-Phong bị sao thế con?
-Dạ…không có gì đâu chú. Do con sơ ý thôi ạ?
Lúc này dì vú đã đem con dao đến tận bàn làm cho tinh thần của tôibấn loạn nặng nề. Nhìn con dao sáng lóe, nhọn hoắc mà tôi đâm rùng mình. Thành thử ra bây giờ tôi chẳng khác nào cá nằm trên thớt chẳng thể chạy đường nào được. Cùng đường, tôi quay sang ba nàng trăn trối:
-Híc, con xin lỗi chú về chuyện ngày hôm qua. Nhưng con xin chú muốntrừng phạt con thế nào thì làm một lần đi ạ. Kiểu này chắc con đau timchết mất.
Lúc này 6 con mắt và ba cái miệng không hẹn mà gặp đều tròn xoe nhìntôi như từ đâu trên trời rớt xuống. Cả ba người Lam ngọc, dì vú và banàng nhìn tôi như thế một lúc lâu cho đến khi ba nàng không còn kềm chếđược, phá ra cười như một đứa trẻ. Ngay lập tức tiếng cười đó kéo thêmhai tiếng cười còn lại cùng hòa làm một làm um cả một góc bếp.
Có một cảm giác gọi là thôn thốn khi tất cả mọi người đều biết chuyện gì đó trong khi bạn thì không. Tôi chết lặng trong tiếng cười rộn rãkhắp nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224777/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.