Sau bữa ăn, tôi giúp nàng rửa chén và dọn dẹp trước khi cả hai cùng đi dạo ngoài sân cho dễ tiêu.
Rất nhanh chóng, Lam Ngọc liền sà vào chiếc xích đu ngoài đó mà đẩyđưa những vòng đều đều. Hình ảnh đó ít nhiều cũng làm tôi nhớ lại bé gấu trước đây cũng từng hay chơi đánh đu như thế. Những lúc như vậy nàngthường ngâm nga một câu hát quen thuộc rồi đung đưa đôi chân bé xíu theo chiếc xích đu, tay vẫn ôm khư khư con gấu.
Tôi đứng tựa lưng vào chiếc cột nhà cạnh đấy, nghe những cơn gióthoảng xuyên qua hàng rào. Nó thổi nhè nhẹ vào người nàng làm cho máitóc lại bay phấp phới trên không, những lần đó, hương hoa ngào ngạt lạithoang thoảng trong mũi tôi thật đằm thắm.
Tôi không biết là do nhà nàng trồng hoa hay chính là hương hoa lilytrên người nàng tỏa ra. Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng, hương hoa đókhông bao giờ tắt mỗi khi tôi đứng cạnh nàng, nó luôn hiện hữu ngay cảtrong tâm lí tôi, và ngay cả những lúc nàng không có ở quanh tôi.
Bỗng dưng một giọt nước mắt xuất hiện trên khóe mắt nàng, nó chảy dài xuống chiếc má bầu bĩnh. Nhưng tôi đã kịp chặn lại không cho nó chảyvào đôi môi đang mím lại của nàng. Tôi vội vàng ngồi xuống cạnh bên:
-Sao thế Ngọc, đang khóc à?
-Không đâu, bụi bay vào mắt đó…
Tôi gạt đi ngay:
-Thôi đừng giấu Phong, có chuyện gì kể Phong nghe đi!
Nàng ngập ngừng một lúc rất lâu. Hết nhìn cổng rồi lại nhìn hàng lily cạnh bên và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224759/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.