Vào những ngày tết, người ta thường đi thăm viếng nhau chúc sức khỏeđầu năm mới, nhưng đối với tôi đó là một điều khá xa xỉ, năm xưa bênngoại không ủng hộ chuyện cưới xin của ba mẹ tôi lắm, bởi 1 lí do nào đó họ ghét võ ghét luôn cả bên nội tôi. Tôi là kết quả của sự kiên trì đấu tranh của tình yêu hai người với bên ngoại, cho nên tôi hiếm khi sangthăm ngoại ngay cả những dịp lễ tết, họ cũng chẳng buồn gọi điện hỏithăm cho tôi, nói chung cả hai bên coi như chẳng dính dáng gì đến nhaucả. Điều đó tạo cho tôi một không khí khá buồn tẻ vào những dịp như thếnày, cái cảm giác cứ phải ngồi ru rú ở nhà chẳng biết làm gì ngoài khuatay múa chân mấy đường quyền trên sân thượng nhìn cảnh thế gian nô đùabên dưới.
Cơ mà nếu nói không có gì làm cũng không đúng. Cái kho sau nhà tôi đã khá lâu rồi chưa dọn dẹp, cũng vì nó nằm sau nhà nên tôi cũng chẳngthèm đá động đến làm gì. Nhưng nay đang rảnh rỗi nên chắc là phải dọndẹp một lần cho bớt muỗi trong nhà đã.
Nghĩ thế tôi lật đật khoác cái áo tay dài vào quơ luôn cái chổi trong nhà ra sau bắt đầu tiến hành tả xung hữu đột cái khó dơ dáy đó. Nó đãbị bỏ lâu năm rồi nên mới vừa mở ra mùi nấm mốc cứ sộc vào mũi tôi muốntắt thở. Nào thau, nào mộc nhân cũ, nào bao cát lủng cứ xếp đầy trongkho đến phát sợ. Nhưng đúng là cái kho này những khiến những kỉ niệmtrong tôi ùa về thật ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224738/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.