Kể từ cái hôm tôi bị Lam Ngọc tát đến giờ, cũng đã gần một tuần, cảmgiác hụt hẫn, đau đớn vẫn còn lâng lâng rất rõ. Mỗi lần nhìn vào gương,tôi cứ tưởng tượng rằng trên mặt mình vẫn còn hằng rõ vết ngón tay đỏ ót của nàng mặc dù nó đã phai từ lúc nào. Gần một tuần, đó cũng là ngần ấy thời gian Lam Ngọc không màng gì đến tôi nữa, tuy là ngồi gần nhau, tuy là vẫn chỉ bài mỗi giờ ra chơi nhưng ngoài việc đó ra, nàng chẳng thèmnói với tôi một chuyện gì khác nữa cả. Nàng lúc nào cũng như một núibăng sừng sững, tỏa hàn khí lạnh ngắt khiến cho tôi rụng rời, tế cónghết lần này đến lần khác.
Toàn phởn hơn ai hết là người chứng kiến tất cả sự việc lúc đó từ lúc nàng tát tôi một cú chát chúa cho đến khi nàng nổi giận đùng đùng bỏvề, nếu không có nó lôi tôi về, chắc tôi đã chết trân ở đó luôn rồi.Thấu hiểu được tình cảnh đó, nó với bé Phương lúc nào cũng tìm cách đểtôi và Lam Ngọc làm lành, khi thì tặng quà, khi thì mở lời xin lỗi nhưng mặc nhiên chẳng có cách nào hữu hiệu, nàng vẫn lạnh lùng với tôi thậmchí có phần hơn trước. Nếu như là môt cô gái bình thường, những cách này chắc chắn sẽ hữu hiệu, còn đối với Lam Ngọc thì vô dụng, ngay cả thằngToàn sợ chết khiếp khi đứng trước mặt Lam Ngọc huống chi là tìm cáchgiúp đỡ.
Nhờ người khác giúp mình chi bằng tự mình cứu mình, tôi bắt đầu tựnghĩ cách làm lành với Lam Ngọc mà không cần sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224724/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.