Để đến gặp dì vú của Lam Ngọc không phải là dễ. Phải chắc chắn LamNgọc không có ở nhà tôi mới có thể an tâm mà đến bàn chuyện được. Thế là tôi phải có gắng gồng chiếc xe cà tàn của mình sau buổi học để ngồiquan sát trước cổng nhà nàng mỗi ngày. Cứ thế sau gần một tuần tôi đãnắm bắt được phần nào lịch sinh hoạt, sau buổi học nàng chỉ ra ngoài mỗi buổi chiều thứ 3, 5 và 7, có lẽ là để học võ vì lần nào đi tôi cũngthấy nàng mặc quần trắng võ phục.
Nắm bắt được giờ giấc đó, tôi lựa chọn đến nhà Lam Ngọc vào một chiều thứ 7 yên ả, sau khi nàng đã rời khỏi nhà chừng được 10 phút, tôi mớidám tò tè lại gần cổng nhà nàng bấm chuông cửa.
Đợi một lúc dì vú nàng cũng bước ra:
-Ồ, cậu là…
-Dạ con là bạn lúc bé của Lam Ngọc nè dì, lúc trước dì có nói chuyện điện thoại với con đó!
-À dì nhớ rồi, con vào trong đi đã rồi nói chuyện!
Đi theo dì vú vào khu bên của căn biết thự, tôi và dì cùng ngồi trênmột chiếc băng ghế đá nhỏ được kê sát tường, từ đây tôi có thể quan sátrõ cả khu bên này cùng với khoảng sân phía trước nhưng thứ làm tôi chú ý nhất vẫn là chiếc xích đu ở phía đối diện, dường như lúc trước tôi cóthấy nó một lần, nhưng chắc có thể là giống nhau thôi, vì xích đu nàocũng giống xích đu nào mà.
-Nghe cô Ngọc nói con bị thương ở chân phải không?
Dì ôn tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224717/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.