-Rán thêm chút sức nào mày Phong, con trai gì mà yếu thế?
-Dạ, con đang rán đây chứ!
-Tao đếm tới 3 mày cố nhướng thân mày lên nhé, 1…2…3…lên!
Phải cố sức lắm tôi mới ngồi được lên chiếc xe máy của ba tôi.
Hôm nay tôi và ba tôi sẽ đến địa chỉ chú của thằng Tồ lớn để tìm cách chữa trị đôi chân èo uột này. Tính ra cũng đã 2 tháng kể từ khi tôingồi xe lăn, cảm giác đó thật là vô vọng khi bạn thấy một ai đó chạynhảy tung tăng, thoải mái vung tay vung chân trong khi mình lại ngồi một chỗ, muốn đi đâu cũng phải đẩy chiếc xe theo, thậm chí phải nhờ một aiđó đẩy hộ qua những đoạn mô cao không lăn qua được, nó ấm ức lắm nhưngđôi chân tôi cứ như khúc thịt thừa vậy, lỏng lẻo, vô hồn đến phát sợ.Cho nên đó chính là lí do tôi phải nhờ đến chú của thằng Tồ lớn, theonhư nó nói, ông ta là một người có tài châm cứu giỏi, đã từng chữa trịthành công cho nhiều người, chắc chắn đây chính là niềm hi vọng lớn nhất dành cho tôi trong bước đường cùng này.
Lần theo tờ địa chỉ đã bị nhàu nát chút đỉnh, tôi và ba tôi đi vàomột con hẻm nhỏ, nó khá hẹp và sầm uất, dường như với sự xuất hiện củangười lạ ở đây là một điều đáng ngạc nhiên lắm hay sao mà mọi người ởđây cứ nhìn chằm chằm bọn tôi như từ trên trời rớt xuống vậy. Nhưngchẳng quan tâm đến điều đó là bao, tờ địa chỉ mà thằng Tồ cho chỉ ghivỏn vẹn vào con hẻm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224710/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.