“Mắt nai nhay nháy
Mắt xinh xinh
Tóc xõa ngang vai
Tóc xoăn dài
Bé con kiêu kì
Kiêu kì thế
Cho tim bồi hồi
Bồi hồi ghê…!”
—————————
Chẳng mấy chốc sau những ngày hè ảm đạm kể từ khi rời nhà nội trở vềcái đất Sài Gòn này, ngày nhập học cũng đã đến. Tâm trạng của tôi hiệngiở chả biết nên vui hay nên buồn, nó trống không, rỗng tuếch như quảbóng xì hơi, cũng bởi chân tôi vẫn còn mất cảm giác chưa đi được, suốtngày ở nhà tôi chỉ biết lăn xe vòng quanh, hoặc ra đường khi người đãvắng hẳn, nếu lỡ gặp cái bọn mặt ngựa trong xóm thấy tôi như thế nàychắc bị nó chọc hết ngẫng đầu lên được mất. Cho nên giờ đã đến lúc đihọc lại tôi cứ lưỡng lự vừa háo hức, lại vừa lo sợ chẳng biết sẽ ra saokhi tôi đến trường, chắc là bị dìm cho chìm xuồng mất thôi.
-Thằng Phong đâu, trời gần sáng rồi có ra không thì bảo?
Tiếng ba của tôi vang vọng ngoài cửa nghe dợn sống lưng.
Cũng phải nói qua rằng, ba của tôi vì nghe tin tôi bị thương cặp giònên đã xin nghỉ ở nhà một thời gian để trông chừng cho tôi. Nhưng trôngchừng chỉ là một phần, thật ra là về đốc thúc cho tôi luyện gân cốt sớmngày bình phục thì đúng hơn. Ngày nào cũng vậy cứ mỗi buổi sáng trưachiều ông lại bắt tôi phải tập luyện, luyện đến khi mệt nhừ mới thôi,làm riết tôi đâm hoảng, muốn trốn lại sợ bàn tay sắt của ông nện phátchắc chết tươi nên phải y theo lệnh mà tuân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224706/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.