Mặt tôi lúc này đỏ hừng hực như cái bếp lò. Giờ này lấy miếng bánhtráng để lên mặt tôi không khéo nó chín luôn ấy chứ. Làn da trắng phỗngphao của nàng cứ dán chặc vào mắt tôi không rời được. Cứ mỗi lần xoaysang nàng là tôi lại bối rối chẳng thế nào cất lời được, vốn luyến câuchữ cứ thế mà bay hết sạch.
Mãi cho đến một lúc lâu sau, có lẽ vì thấy tôi quá căng thẳng nênnàng rút trong túi ra chiếc tai nghe cắm vào điện thoại rồi đưa tôi mộtbên:
-Nè, nghe nhạc đi, làm gì mà căng thẳng vậy?
-Hì, tại hôm nay thấy Lan…
-Lan sao?
-Thì…
Tôi bỗng ngượng miệng không mở lời được, cổ họng tôi như có tráichanh vướng ở đó nghẹn ứ không thể tả. Nhưng Ngọc Lan đã trở về tínhcách khi xưa của mình, nghịch ngợm, táo bạo và tự do như trẻ con. Nàngchụp lấy mặt của tôi kéo về phía nàng, tròn xoe đối mắt xanh biếc củamình nhìn thẳng vào mắt tôi:
-Nói, Lan thế nào?
-Ực thì…
-Nói mau!
Trước thế lực áp đảo kinh hồn của Ngọc Lan, tôi chịu thua ngay tứckhắc. Cũng nhờ đó tôi mới nhả được trái chanh đang nghẹn ứ ở cổ ra nóiấp úng:
-Thì nhìn Lan…
-Sao?
-G…gợi…
-Gợi gì?
Sắc mặt nàng bỗng trở nên nghiêm trọng, càng dí sát mặt vào tôi hơn làm tôi sợ khiếp vía:
-Thì…g…gợ…gợi…
-Gợi thế nào?
-G…gợi…cảm!
Nghe đến đó mặt nàng bỗng dãn ra, nhưng hai má lại nổi lên một màu gạch cua đặc trưng:
-Đồ dẻo miệng! Gợi cảm chỗ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224617/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.