Tít…tít…tít! Tít…tít…tít…!
Một ngày mới lại bắt đầu khi tiếng chuông báo thức được tôi cài vàođiện thoại réo vang lên giữa không gian yên tĩnh của buổi sáng tinh mơ.
-Hoàng Mai à, để anh ngủ tý đừng đùa nữa!
Tôi buột miệng gắt nhẹ vì cứ mỗi buổi sáng Hoàng Mai lại lén vàophòng tôi canh cho đến khi chuông điện thoại reo lên rồi dí sát vào taitôi đến điếng hồn.
Nhưng mãi đến một lúc lâu sau, khi tiếng chuông bao thức đã tàn thìcũng là lúc tôi nhận ra rằng Hoàng Mai đã không còn ở đây nữa. Em đãchia tay tôi vào tối hôm trước, một buổi tối định mệnh với biết baonhiêu biến cố xảy đến.
Không có em, ngôi nhà của tôi trở nên lạnh lẽo, trống vắng vô cùng.
Căn Phòng của em trước đây đã từng là một căn phòng lộng lẫy với đủcác loại tượng thủy tinh lung linh sắc màu. Nhưng giờ đây nó chỉ là mộtcăn phòng trống không, giường đây, nệm đây, bàn học đây nhưng người đãkhông còn. Vắng bóng em rồi căn phòng trở nên tiu đìu, quạnh hiu đếnchạnh lòng.
Xuống đến khu bếp, những hình ảnh của Hoàng Mai trong đầu tôi lạihiện ra càng rõ nét. Đây là nơi em thường lui tới nhất với những món ăntuyệt hảo khiến trái tim tôi rung động bao phen. Nhưng bây giờ những nồi nêu xoong chảo được em xếp gọn gàn vào tối qua càng khiến trái tim tôiđau buốt.
Nhớ hôm trước em đã quét dọn nhà cửa, lau chùi nhà tắm, dọn dẹp phòng ốc rất gọn gàn rồi sau đó mới lên phòng thu xếp đồ đạc vào hành lí. Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224606/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.