Theo như lời của Ngọc Lan kể, ba mẹ nàng bị trễ chuyến bay từ Pháp về Việt Nam nên ít nhất phải 6h sáng họ mới về đến đây được. Do đó nàngkhông muốn phải ở nhà một mình nên đã đến nhà thờ để phụ giúp nhữngchuyện lặt vặt hòng qua mau khoảng thời gian cô đơn sắp tới này.
Tôi biết noel đối với các nước Phương Tây là một ngày lễ rất quantrọng không kém gì Tết dương lịch. Ở nước họ noel được tổ chức rất linhđình nữa cơ mà. Nếu như những ngày này mà bạn phải ở nhà một mình thìchẳng khác nào Tết âm lịch mà không có ai bên cạnh bạn. Ắc hẳn bạn sẽrất cô đơn khi xung quanh mình chỉ là 4 bức tường lạnh lẽo không sứcsống.
Khi nghe Lan kể lại chuyện của ba mẹ mình, trên khuôn mặt thon nhỏ,xinh xắn của nàng không tránh khỏi những nét ưu buồn bủa vây cứ như đâylà địa bàn của chúng vậy. Đôi môi chúm chím của nàng đôi lúc cũng mímlại như đang kìm nén một cảm xúc rất nào đó rất đỗi dạc dào. Và nhất làđôi mắt xanh biếc mà tôi mê mẫn giờ đây đã nhuộm một màu buồn bã khôngcòn sáng lung linh như lúc trước nữa, nhìn nàng mà tôi cảm thấy trái tim mình như ai bóp nghẹn, xót lắm!
Bất giác một luồn điện truyền từ não tôi xuống cánh tay khiến cho nómất tự chủ nắm chặt lấy bàn tay của nhỏ nhắn của Ngọc Lan làm nàng chợtgiật thót.
Trong khoảnh khắc đó cả tôi và Lan đều nhìn nhau chăm chăm chẳng ainói được một lời nào. Tay tôi vẫn còn nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224597/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.