Lại một buổi sáng nữa bắt đầu khi những tia nắng ban mai chiếu xuyênqua những lỗ hổng trên trần nhà rọi thắng xuống mặt tôi đến lóa cả mắt.Tôi bực dọc xoay người để tránh những ánh nắng đó thì chợt phát hiện ramột điều động trời rằng mình không đơn thuần đang nằm trên nền đất.
Vậy tôi đang gối đầu trên vật gì mới được chứ? Theo tôi cảm nhận được nãy giờ thì nó mềm mềm, ấm ấm, lại còn rất mịn màng nữa, đây đích thịlà da người rồi. Nhưng ở đây ngoài tôi ra thì còn có ai nữa nhỉ? Và rồisau khi cảm nhận được mùi nước hoa quen thuộc mà hằng ngày tôi đều ngửithấy thì chắc chắn một trăm phần công lực rằng đó chính là Hoàng Mai, em giờ đây đang tựa lưng vào tường mà ngủ ngon lành để mặc cho cặp đùi mềm mại của mình làm gối nằm cho tôi.
Ngó thấy hai cánh tay giờ đây đang tự do buông xuống của Hoàng Maithì tôi mới sựt nhớ ra sự việc đêm hôm trước. Nhờ có sự động viên củaHoàng Mai và những nổ lực không biết mệt mỏi của tôi thì cuối cùng sợidây đang trói em cũng đã bị cắn đứt qua đó giải phóng hai tay của emkhỏi sự ràn buộc khó chịu từ hôm trước đến giờ.
Nhìn sợi dây bị cắn đứt ở dưới đất sát chỗ em ngồi thì tôi mới nhớ ra được đêm qua răng mình đã hoạt động hết công suất như thế nào, đã cólúc tôi tưởng nó sắp gãy mất khi tôi cố nghiến thật mạnh sợi dây. Giờđây sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi rồi thì nó vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224574/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.