Nhưng ngay cả đến bé Phương cũng chẳng biết tung tích gì của HoàngMai khi được tôi hỏi đến cả, lại còn tỏ ra khá là ngạc nhiên nữa chứ:
-Ơ, Hoàng Mai không đi chung với anh à?
-Thì có một chút tranh cãi nên giờ chẳng biết đã ở đâu rồi!
-Cũng vì tính cứng đầu của anh mà ra cả đấy!
-Ừ thì biết rồi, quan trọng là phải kiếm cho được Hoàng Mai kìa!
-Anh thử kiếm ở những nơi khác chưa?
-Đã kiếm rồi, nhà bạn thân cũng như những nơi có thể nhất! Anh còn lập ra một list những nơi có khả năng nữa cơ!
-Và nhà em là một trong những số đó hả?
-Ừ phải rồi!
-Vậy nếu anh không vì kiếm Hoàng Mai thì chắc sẽ không đến đây đâu phải không? – Em cau mày chu mỏ.
-Sặc, làm gì có! Nếu như không kiếm Hoàng Mai thì anh vẫn đến đây xin lỗi em mà!
-Được rùi, thế anh có cần em giúp đỡ gì không?
-Không đâu! Anh tự kiếm được mà! Trong list của anh còn một nơi có khả năng nữa nhưng nơi này xem ra khó kiếm đây!
-Nơi đó là nơi nào để xem em giúp được gì không?
-Cũng có khả năng là Hoàng Mai đến nhà của Lam Ngọc đấy!
-Lam Ngọc hả, thế thì dễ thôi! Em có số điện thoại của bạn ấy nè, biết cả địa chỉ nhà luôn đó!
-Thế thì tốt quá rồi! Cám ơn bé Phương nhiều, hề hề!
Vậy nên y theo số điện thoại mà bé Phương cung cấp, tôi đánh bạo gọingay mà không một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224564/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.