Dân gian khi xưa có câu : “Kẻ ăn không hết, người lần không ra.” tứcdùng để ám chỉ những người dư giả về một thứ gì đó mà trong khi nhữngngười khác vẫn chưa có được.
Chắc chắn quý đọc giả đây sẽ tự hỏi tại sao tôi lại đưa câu nói nàyvào đây phải không? Đơn giản thôi, bởi lẽ tình cảnh của tôi hiện nay cókhác câu nói đó là bao đâu, hồi năm cấp 2 tôi chẳng có lấy một mồi tìnhvắt vai thế mà lên cấp 3 vận mệnh xoay chuyển như thế nào mà tôi lạidính vào biết bao nhiều rắc rối, thậm chí có những lúc tôi tưởng mìnhsắp chết đến nơi rồi.
Ấy vậy mà người ngoài lại bảo tôi sung sướng, có số đào hoa, phonglưu, nhưng đâu ai biết được rằng, đằng sau cái vẻ hào nhoáng đó là những vô vàng rắc rối khiến tôi có lúc phải điêu đứng và tưởng chừng nhưbuông xui tất cả.
Hoàng Mai, em rất tốt, rất chu đáo dịu dàng và là một cô gái đảmđang, lo lắng cho tôi đến từng bữa ăn, từng giấc ngủ, thế nhưng mãi chođến bây giờ tôi vẫn chưa thể chấp nhận được rằng Hoàng Mai chính là bạngái của mình, dường như giữa tôi và em vẫn còn một rào chắn vô hình nàođó ngăn cách, nhưng tôi lại không muốn làm em phải đau khổ, tôi vẫn muốn Hoàng Mai sẽ gặp được những điều tốt nhất.
Lanna, nàng là người tôi yêu thương và là người tôi say nắng từ cáinhìn đầu tiên cho đến nay, không thể phủ nhận được rằng Lanna là ngườicó sức ảnh hưởng to lớn nhất đến tôi, có nàng bên cạnh tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224556/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.