Ngày diễn đã cận kề mà tiết mục lớp tôi vẫn chưa thể nhuần nhiễnđược, về phần hoạt cảnh lẫn diễn xuất đều ổn, mọi thứ rất chuẩn, chỉ cótôi là hay bị vấp khi hát thôi. Có lẽ là do trước đó tôi nghe nhạc nướcngoài quá nhiều nên đối với nhạc quê hương thì tôi chẳng rành gì sấc,thật là đáng hổ thẹn mà.
Vì thế tôi quyết tâm phải học cho thuộc bài hát bằng nhiều cách khácnhau, nghêu ngao hát trên đường này, tắm cũng hát, đi dạo cũng hát, lúcăn cơm thì xỏ tai nghe mà nghe này đến nỗi ngủ mớ cũng hát luôn.
Và kết quả là cái dư âm của bài hát cứ ong ong trong đầu tôi mãi,gián tiếp hại đến cái miệng vô tội. Cứ mỗi lần tôi nói chuyện ra là thếnào cũng lẹo vài từ “cô dâu”, “chú rễ” vào thôi, nhờ thế mà bọn tronglớp trong lớp tôi được mấy phen cười nghiên ngả mỗi khi tôi lên trả bàimà lỡ mồm lẹo lưỡi.
Kì kèo thế nào thì chương trình văn nghệ chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam cuối cùng cũng được diễn ra. Sân trường rộng lớn nơi mà tôi vẫnngán mỗi khi bị ông thầy thể dục bắt chạy bền giờ đây đã được dựng thành một sân khấu lớn, chỗ ngồi được bố trí chật nít cả sân.
Tất cả học sinh đều ùa về trường đông như trẩy hội vậy, học sinhtrường khác cũng có, người ngoài vào cũng có nói chung là đủ loại ngườitham dự từ già, trẻ,lớn, bé, mà theo tôi thấy thì toàn là những phụhuynh có con phụ trách tiết mục theo cổ vũ là nhiều thôi.
Theo như tôi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224550/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.