Theo như đã bàn bạc, cứ mỗi tuần chủ nhật và buổi trưa rãnh rổi không học trái buổi, thì lớp tôi sẽ đến nhà Lan để tập dợt chuẩn bị cho buổivăn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam sắp tới đây. Dù đã hứa đi hứalại rất nhiều lần với Hoàng Mai rồi nhưng trên đường đi em cứ nhắc tớinhắc lui cái điệp khúc về Lan mãi:
-Anh phải tập cho đàng hoàng nghe chưa!
-Biết rồi, khổ lắm! Nãy giờ cả chục lần rồi chứ ít!
-Thì người ta lo…
-Yên tâm đi mà, không có chuyện gì xảy ra đâu!
-Ai chứ, anh thì em không tin nổi!
-Ẹc, sao lại nói thế!
-Anh còn nhớ cái lần anh vào thư viện cứu Ngọc Phương không hả?
-Ơ, lần đó…
-Chẳng phải anh đã nói dối em là đang ở nhà Toàn sao?
-Ẹc, nhắc mới nhớ, em chơi chiêu quá đáng!
-Nếu không hỏi thế thì anh làm sao mà khai ra chứ!
-Uầy, hiểu rồi hiểu rồi, diễn đàng hoàng luôn! – Tôi xui xị.
Không lâu sau chúng tôi cũng đến trước cổng nhà Lan, phải nói là lâulắm rồi tôi mới được ghé lại đây, nơi mà trước đó tôi đã có những kỉniệm đáng nhớ nhất cuộc đời mình. Còn nhớ lần đầu tiên đến đây tôi đãphát rùng mình bởi chiều cao của chiếc cổng, có lẽ phải cao hơn gấp đôitôi đấy, giờ đây khi đứng trước nó và có Hoàng Mai bên cạnh, tôi khôngcảm thấy sợ nữa, mà thay vào đó là cảm giác nhớ nhung tột cùng…
-Kíng…koong…Phong tới rồi đây…. – Tôi nhấn chuông không quên gọi vào chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224543/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.