Suốt bổi tối hôm đó, tôi thẫn thờ lang thang ngoài đường như kẻ không nhà, cứ đạp xe hết chỗ này lại đến chỗ khác, cảm giác như lúc đó tôichỉ biết co giò đạp trong vô thức chứ hoàn toàn không biết mình nên đivề đâu, bởi vì trong lòng tôi lúc này dường như trống rỗng, không mộtchút cảm xúc, không một chút ý thức nào hết. Tất cả mọi suy nghĩ của tôi đều chết theo nụ cười của Lan hết rồi. Tôi cứ đạp, rồi lại đạp và cứthế mà đạp cho đến khi trước mặt tôi là ngôi trường Minh Đức thân yêungày nào…
Vừa định quay đầu xe đi thì tôi lại thấy một chiếc xe hơi 4 chỗ lángcón đang đậu ngay giữa sân trường:” Quái, giờ này ai lại vào trường làmgì nhỉ?” . Không thể nào là chú bảo vệ được, ông ấy đi xe máy mà. Càngkhông phải thầy hiệu trưởng, bởi vì nhà ông ấy gần đây không nhất thiếtphải đi xe hơi sang đến thế.
Với bản tính vốn sẳn tò mò, tôi bèn dắt xe vào sân trường thám thính. Đèn thư viện vẫn sáng, cửa thư viện thì mở toang, thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh nghe mờ mờ ảo ảo lại càng kích thích bản tính tò mòcủa tôi hơn…
“Có phải nhỏ Phương không ta, còn có cả xe hơi nữa, lạ nhỉ?”
Lăm le về hướng thư viện, vừa lên đến cầu thang đầu dãy, âm thanh đólại vang lên, tôi nghe rõ ràng đó là âm thanh quát nạt nhưng vì còn quáxa nên tiếng được tiếng không, cái gì mà “Mày mày, tao tao” gì đấy.
Tiến đến gần sát cửa thư viện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cappuccino/2224522/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.