Cô vừa vác đồ ra cửa~
Dịp Thiếu:" Woa.... Ăn cướp giữa ban ngày kìa.Đáng sợ quá đi! ."
Tử Quân mỉn cười nhìn hắn
" Có phải anh bị mất ngủ không.Có ăn cướp nào lịch thiệp như tôi không hả.Hứ."
" Cô không phải ăn cướp . Vậy xin cho hỏi cô tự nhiên vác đồ trong nhà người khác ra để làm gì vậy."
" hì hì...... Chuyện của tôi không liên quan đến anh."
Dịp Thiếu:" Nè cô định đi đâu đó.Không phải bị đá rồi chứ."
"Ùm.Anh nói một phát nữa xem coi có nằm hàng rào không biết liền."
"Vậy đang yên đang lành tự nhiên dọn đồ đi.Cô bị điên à."
Tử Quân:" Ừ.Tôi bị điên đó.Không nói nhiều với anh tôi đi đây .Còn ngôi nhà này anh thích thì cứ ở ."
Sau đó nó kéo vali ra khỏi cửa.
Dịp Thiếu:" Nếu cô đã nói như vậy thì phiền đi cho rồi.Nhà cô tôi ở , chồng cô tôi chăm sóc.Cảm ơn cô Hạ ,mời."
Tử Quân hắn giọng :" Không cần khách khí."
Nè nói đi là đi sao.Tôi nói đùa thôi.Đi thật sao.Đúng là phụ nữ khó hiểu.
"Dù sao cũng đến đây rồi .Mình cũng phải vào ôn lại kỉ niệm với nó chút.Dù sao đây cũng là tuổi thơ của mình và Tên Nại Hà kia.
Dịp Thiếu bước vào nhà với ánh mắt ngỡ ngàng.
" Không phải chứ.Nội thất,trang trí, bày biện.Sao có thể như vậy.Chẳng phải cậu ta nói sẽ giữ nguyên hiện vật đến cuối đời sao.Hùm...Mình phải lên lầu xem mới được."
Phòng của mình sao giờ thành phòng để quần áo rồi .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-muon-cuoi/2333113/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.