Không biết vì sao từ ngày anh mất cô cứ cảm thấy có một cái bóng đen luôn theo sau mình bất kể đi đâu...
Tại một nhà hàng kiểu Ý~
Văn Văn :"Nói a đi nà."
A~
Trước mắt cô ,là một huấn luyện viên cẩu lương chuyên thả bả.Thấy cô Đi tới Văn Lập khẽ thu người đứng dậy chào.
"Phu nhân!"
Cô không buồn đáp lại kéo ghế trực tiếp ngồi xuống bàn.
Dịp Thiếu:" Lại Có chuyện gì không vui sao?"
Gật gật~
Dịp Thiếu:" Người chết không thể sống lại , có buồn cũng vậy thôi."
Văn Lập khẽ đưa tay lên miệng ra hiệu cho Dịp Dịp nói ít lại.
Tử Quân:" Gọi tôi tới đây làm gì."
Dịp Dịp khẽ đặt nĩa xuống bàn ,bốc khăn lau cho người bên cạnh rồi nói.
"Cô còn muốn lấy lại công ty cho anh ấy không."
\-"Muốn nhưng bằng cách nào."
Cô rõ chán chường gọi bồi bàn lấy thêm chai rượu vang . Nhưng tên bồi bàn cứ sao sao .Mắt từ nãy tới giờ cứ dán lên người cô.Làm cho cảm giác vừa thân quen nhưng cũng vô cùng khó chịu.
"Quý cô rượu của cô đây."
Xẻng~Ly rượu vang đã đỗ nhào lên hết trên người cô.
"Xin lỗi! Tôi lau giúp cô."
Không biết vô tình hay cố ý .Hắn ta dùng khăn lau cứ trực tiếp đụng chạm vào vùng C của cô khiến cô vô cùng khó chịu.
Nói từ ,nãy giờ cô mới để ý.Phục vụ nơi đây ai cũng đeo mặt nạ.Không biết là phong cách của nhà hàng hay có ý khác.Nhưng cảm giác cứ sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-muon-cuoi/2333065/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.