“Ding Dong___” Tiếng chuông cửa vang lên, một nhân viên giao hàng với bộ đồng phục màu đỏ cất tiếng gọi: “Xin chào, đồ ăn của anh đến rồi.” Nửa phút sau, cửa bị mở, bên trong phòng như cũ vẫn lờ mờ tối, chỉ có vài ánh sáng le lói, dường ra là của màn hình máy tính hoặc TV. Một đôi bàn tay trắng nõn và gầy yếu đưa ra, người bên trong nấp sau cánh cửa, lộ một phần cơ thể, vị tiểu ca giao hàng chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen và một nửa con mắt của cậu ta, trong cái khung cảnh tối đen như vậy, khiến cho người ta có cảm giác rợn tóc gáy. Nhưng vị tiểu ca này đã quen cũng không cảm thấy kinh sợ, hai tay đưa đồ ăn lên, cười nói: “Đây là bún ốc và gà rán của bạn, nếu thấy hài lòng hãy cho tôi đánh giá năm sao, xin cảm ơn!” Đồ ăn nhanh nhanh chóng được nhận, một âm thanh cảm ơn yếu ớt được truyền đến, cửa lập tức được đóng lại. Vị tiểu ca bước vào trong thang máy, liền lấy ra điện thoại gửi tin nhắn cho bạn gái: “Cậu trai đó thật sự lại gọi đồ ăn rồi!” Anh ta vừa mới làm công việc giao hàng này được 3 ngày, thì đã giao cho vị khách này tổng 9 lần, một ngày 3 bữa, đối phương hầu như liên tiếp 3 ngày rồi không ra khỏi nhà. Bạn gái trả lời: “Sao rồi, nhìn thấy rõ chứ, có béo không, em nghe nói trực nam có chút béo.” Vị tiểu ca: “Không béo, so với em còn gầy hơn.” Năm phút sau, vị tiểu ca vẫn không nhận được lời nhắn liền gửi đi một dấu hỏi chấm. Hệ thống liền thông báo: “Đối phương đã bật xác minh kết bạn, bạn chưa phải là bạn của cô ấy.” Vị tiểu ca:… Sau khi người giao hàng rời đi, Túc Duy An mới quay người mở đèn, gần đây xuất hiện tin tức người giao hàng vào nhà cướp đoạt, vẫn lên cần thận hơn một chút.
Vừa mở đèn, ánh sáng tràn ngập cả căn phòng. Trên giá sách để nhiều món đồ tinh sảo, tất cả đều đắt tiền. Có một tủ lớn ở bên phải, chỉ có hai ngăn trên cùng là để sách, ngăn thứ ba đều là CD và truyện tranh, trên tường dán vô số áp phích, đều là hình của một cô gái mặc một bộ trang phục biểu diễn màu hồng đáng yêu, giữa phòng có một cái giường cỡ đại, ga giường màu trắng xanh, trên giường còn có một chiếc gối lớn, trên gối in hình một chàng trai anime chân dài đẹp trai với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh. Túc Duy An tiện tay để đồ ăn trên tủ giày, tiếp tục ngồi trước máy tính chăm chỉ làm việc… Nửa tiếng sau, chi tiết cuối cùng của chiếc váy cũng được vẽ xong, cậu thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhấc bút lên, chuẩn bị chỉnh sửa bản phác thảo cuối cùng. Chuông điện thoại reo, cậu có chút giật mình, chậm chậm chuyển sang nút trả lời. “An An, ăn cơm chưa?” Giọng của một người đàn ông mang chút ấm áp. Lời nhắc nhở mới làm Túc Duy An nhớ đến phần đồ ăn vừa gọi, cậu nhẹ giọng đứng lên; “Ăn rồi, chú…ăn chưa?” “Chú đang ăn, Cửu Lý Truân ở đây, cháu có muốn đến đây ăn cùng không, trên bàn có rất nhiều tôm và cá.” Túc Duy An; “Cháu vừa mới ăn no rồi, không qua nữa.” “Được rồi” Người đó lại nói về công việc, “Ngày kia đi phỏng vấn rồi, cháu không sao chứ?” “Không sao…” Túc Duy An nhìn lên bản phác thảo chưa sửa xong, cần hai ngày để hoàn thành. “Vậy chú không làm phiền cháu nữa, ngày kia gặp mặt, lúc đó chú đến đón cháu.” Đặng Văn Thụy nói xong, không đợi cậu trả lời, liền tắt máy. Túc Duy An lời vừa định cất lên liền thu về, đem điện thoại để xuống. Sợ bún ốc đầy dầu mỡ không cẩn thận sẽ bắn lên máy tính và bản vẽ tay, cậu kê thêm một cái bàn nhỏ sau đó mới mở gói thức ăn bắt đầu ăn từng miếng nhỏ. Đến ngày phóng vấn, Túc Duy An đem USB cất vào túi, đang chuẩn bị ra ngoài, tiếng điện thoại reo lên hiển thị tin nhắn từ QQ.
Hà Khoan: “An An, giúp đỡ!” Ngoài Internet, Túc Duy An hầu như không có bạn bè, trừ những người bạn học trước đây thì chỉ có Hà Khoan. Mặc dù hai người là hàng xóm từ bé, nhưng đây không phải lý do Hà Khoan trở thành người bạn duy nhất của cậu, ngược lại, hai nguời họ quen nhau trên một diễn đàn ủng hộ thần tượng của Nhật Bản Os-7. Khi đó Hà Khoan là người kiểm duyệt mục tranh ảnh, Túc Duy An đăng tải một bức vẽ lên diễn đàn. Bài post vừa đưa lên chưa đầy hai phút Hà Khoan đã đánh dấu là “tác phẩm chất lượng”, sau đó hai người trao đổi QQ, cuối cùng phát hiện hai người sớm là bạn của nhau. Túc Duy An: “Làm sao thế?” Hà Khoan: “Tôi đặt một số thứ, nhưng hiện tại không có ở trong thành phố, cậu có thể đi lấy giúp tôi không, nó ở đường Lâm Hà.” Hà Khoan thật là có bệnh mới đi tìm thầy, đúng lúc người khác không ai rảnh, nếu không anh ta cũng tuyệt đối không đi tìm Túc Duy An, người mà suốt ngày chui trong nhà. Tin nhắn vừa gửi đi cậu ta tự cảm thấy bản thân mình có chút ngốc nghếch, chuẩn bị thu hồi, đối phương lại trả lời một cái icon OK đáng yêu. OK?! Hắn ngạc nhiên: “An An cậu rời nhà?” An An: “Đúng ah…” Hà Khoan: “Có chuyện gì vậy, nhân tiện lần cuối cùng cậu rời nhà là từ khi nào? Không phải là từ sau buổi hoà nhạc của DongDan cậu vẫn chưa ra ngoài hay sao?” An An: “Tôi mỗi ngày đều ra cửa đổ rác, hơn nữa một tuần trước còn đến tiệm cà phê ở góc phố.” Đi gặp chú… Hà Khoan: “…thế thì tôi bái phục cậu, đồ có vẻ hơi nhiều đấy.” An An: “Không sao”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]