Nói thật ra, Đàm Tự ban đầu chỉ nghĩ muốn kiểm tra, tiểu tử kia thật ngốc nghếch, ai lại biết bản thân lại sờ ra chứ? Lại nói, hai đại nam nhân, sờ ngực nhau cũng chẳng có gì to tát.
Nhưng lúc sờ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngược lại bản thân lại suy nghĩ lung tung.
Con người anh, đối với những thứ mình không thích vừa nhìn đã ghét bỏ, ngược lại, đối với những người và vật yêu thích sẽ bí mật quan tâm, Từ Từ chính là một ví dụ, mặc dù cuối cùng nó đã ra đi vì những yếu tố không thể kiểm soát được.
Vì vậy cho dù hôm qua Túc Duy An không trả lời tin nhắn, lúc anh đặt đồ ăn ngoài vẫn dành cho cậu một phần, cuối cùng còn đem đến tận cửa.
Không nghĩ đến Túc Duy An ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Túc Duy An vừa giả ngủ vừa nghĩ, hôm qua mới mắng Tự ca, làm sao đối phương một chút cũng không giận còn tự đem đồ ăn đến cho cậu?
Còn có, không phải là loại đồ ăn tốn hơn 1000 tệ đó chứ, mặc dù túi tiền nhỏ của cậu đã dày hơn, nhưng một bữa ăn vài trăm tệ cũng xót xa aaaa…
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, các nhân viên khác cũng đơ luôn rồi.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Lưu Dân Nhiễm mở lời: “Được, Phó chủ tịch.”
“Cậu ấy ngủ bao lâu rồi?” Đàm Tự hỏi Trầm Thần ngồi bên cạnh.
Trầm Thần mắt cũng không chớp: “Vừa đến giờ nghỉ trưa liền ngủ.”
Đàm Tự gật đầu: “Vào làm gọi cậu ấy dậy.”
Sau khi Đàm Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-luon-treu-choc-toi/1656737/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.