Túc Duy An nói với chính mình.
Vừa định quay người, sau lưng truyền đến những giọng nam cười ngả ngớn.
“Hahahahahah, đã lâu không gặp, 5 năm hay 6 năm?”
“Không nhớ nữa, sau khi tốt nghiệp cũng chưa gặp lại, bởi vậy, trong lớp cũng không ai lên tiếng.”
“Bây giờ nghĩ lại, lúc đấy thật trẻ con ah.”
Tất cả những giọng nói đều quen thuộc, Túc Duy An đứng sững ngay tại chỗ.
Cậu cả đời này đều không nghĩ tới sẽ có ngày gặp lại..những người này.
Sau khi xác định mấy người phía sau đã đi tới bồn vệ sinh, Túc Duy An che gần hết mặt, vội vàng chạy ra khỏi WC.
Trở lại phòng, cậu vẫn chưa bỏ tay xuống, cả khuôn mặt tái nhợt.
“Xảy ra chuyện gì,” Đàm Tự lập tức phát hiện ra, kéo tay cậu xuống, “Sau khi từ phòng vệ sinh về mặt liền trắng lên vài độ vậy, cậu đánh phấn nền à?”
Túc Duy An lắc đầu: “Không có.”
Giọng nói run sợ.
Đàm Tự lúc này mới phát hiện ra cả người Túc Duy An đang phát run.
Anh trực tiếp vất mấy thẻ bài đi, cau mày hỏi: “Run thành như thế này, vẫn không sao?”
Nhưng người khác cũng phát hiện điều không đúng, Đặng Văn Thuỵ lập tức đi qua: “Làm sao vậy?”
“…Cháu thực sự không sao.”
Một lúc sau, Túc Duy An dịu đi rất nhiều, giọng nói cũng trở lên to hơn.
“Em nhìn cậy ấy cũng không có chuyện gì a, ca, anh có phải căng thẳng quá không vậy.” Lăng Nguyên gãi đầu hỏi.
Đàm Tự đáp lại rất nhanh: “Câm miệng.”
Sau nhiều lần xác nhận lại Túc Duy An không sao, Đặng Văn Thuỵ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-luon-treu-choc-toi/1656735/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.