Đàm Tự: “Đũa còn cầm không được?”
“Cái kia…” Túc Duy An chỉ vào số tiền, mặt đau khổ.
Cậu vốn nghĩ ăn xong chia tiền trả Đàm Tự.
Kết quả bây giờ chia đôi ra cũng hơn 700 tệ, thật là muốn cái mạng nhỏ này của cậu mà, tháng này tiền ăn còn lại chưa đến 1000 tệ, lại chi ra 700…
Đàm Tự hiển nhiên không nhìn ra sự bối rối của cậu: “Không hợp khẩu vị?”
“Không phải,” Túc Duy An nhỏ giọng: “…quá đắt rồi.”
“Tôi trả tiền, cậu bận tâm cái gì?” Đàm Tự hỏi.
Túc Duy An nhặt đũa lên bỏ vào thùng rác, may mà quán ăn có cho mấy đôi đũa, sợ là cũng không nghĩ đến đồ ăn nhiều như thế này chỉ có hai người ăn.
Cậu không tiếp tục trả lời Đàm Tự, trong lòng nghĩ cứ ăn đã, nhất định phải ăn một cách vui vẻ, nếu không số tiền này tiêu một cách oan ức rồi.
Người bên cạnh đột nhiên bắt đầu ăn như hổ đói, Đàm Tự dừng tay: “…Cậu ăn chậm thôi, tôi không tranh của cậu.”
Túc Duy An phát âm không rõ: “…ừm”
Bữa cơm tối kết thúc, Túc Duy An cảm thấy da bụng của mình đều sắp nứt ra rồi.”
Sau khi đem hộp đồ ăn vất đi, len lén đi vào lối đi ăn toàn, lấy điện thoại ra cẩn thận tính toán số dư số tiền hiện tại.
700, tiền thanh toán cho đồ ăn ngoài…
120 tiêu trong một tuần, nghĩ đến thôi đã xót xa, đến mức mà cậu trở về văn phòng vẫn còn mang vẻ mặt thê lương chán nản.
Đàm Tự không hiểu, cậu nhóc này đi vất rác trở về sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-luon-treu-choc-toi/1656723/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.