Giang Chỉ thật giống như một yêu tinh biết cách tán tỉnh, tất cả những kiến thức liên quan đến phương diện này mà cô có được là nhờ vào Giang Chỉ dạy.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự coi mình như một món đồ chơi để chơi đùa sao? Giang Chỉ là một luật sư có tiếng tăm lừng lẫy, cũng không làm những chuyện hoang đường đến nỗi như vậy được.
Tuy nhiên, có lẽ vì cô ấy là một luật sư và không thể làm điều gì quá đáng một cách công khai nên mới chơi những trò chơi nhỏ đó với mình trên mạng, có phải vậy không?
Những suy nghĩ hỗn loạn đã làm xáo trộn tâm trí của cô khiến cho cô không có cách nào cảm thấy an tâm.
Giang Chỉ thực sự thích người như mình sao? Hay là nói cô ấy nắm mình trong lòng bàn tay rất dễ dàng và là một con rối rất dễ điều khiển?
"Cộc cộc cộc . . ." Giang Chỉ gõ cửa một cách lịch sự, "Niệm Niệm, chị vào đây. Em đã nghỉ ngơi đủ chưa? Đã tan làm rồi."
Giang Chỉ vừa bước vào cửa, lập tức bắt gặp ánh mắt u sầu của Hứa Niệm, cô vô thức nuốt khan.
Tổ tiên ơi, con lại làm gì sai với bạn nhỏ của mình nữa sao?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm được nguyên nhân, Giang Chỉ ngập ngừng tiến về phía trước hai bước, nói: "Niệm Niệm, em cảm thấy chưa khỏe sao?"
Hứa Niệm đã chỉnh đốn lại trang phục xong, lắc đầu: "Không, hiện tại em không sao, chị đừng lo lắng cho em."
"Vậy thì tốt rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-co-muu-do-lam-loan-voi-toi/3505717/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.