Rốt cục cũng được gặp Thư Thư.
Hứa Niệm cả ngày phấn khởi trong lòng, cũng không quan tâm nhiều đến công việc nữa.
Giang Chỉ nhìn thấy cảnh này, lòng như lửa đốt.
Đã từng thất hứa với đối phương rất nhiều lần, có những việc dù không muốn làm nhưng cuối cùng vẫn phải làm. Trốn tránh cả đời không phải là cách, Giang Chỉ hy vọng rằng khi cả hai người chân chính gặp nhau, cô sẽ có thể nói một lời xin lỗi tử tế với cô ấy . . .
Vừa đến giờ tan làm, Hứa Niệm nhanh chóng đứng dậy, hương vị của hạnh phúc bao trùm khắp người, cô nóng lòng muốn chạy đến nhà hàng mà cô đã đặt trước.
Nơi đó đã có sẵn hoa và quà tặng mà cô dành cho đối phương.
"Hứa, Hứa Niệm." Tiếng hô hoán yếu ớt vang lên.
Hứa Niệm suy nghĩ một chút rồi dừng lại: "Giám đốc Giang, giám đốc gọi cho tôi?"
"Ừ." Giang Chỉ yếu ớt gật đầu, đáy mắt tràn đầy đau đớn, cô ráng chống đỡ lấy nửa người trên, ngửa đầu nhìn đối phương, "Cô có thể đưa tôi về nhà hay không?"
Giang Chỉ là giả vờ, làm sao cô có thể để Hứa Niệm đến đúng giờ hẹn được?
"Nhưng tôi . . ." Hứa Niệm cắn môi, do dự, cô rất muốn gặp Thư Thư.
Cuộc gặp mặt mà cô đã mong chờ từ rất lâu là vào ngày hôm nay.
"Đau . . ." Giang Chỉ cảm thấy đối phương ngập ngừng, cô cố gắng làm ra vẻ mặt đau đớn, "Làm ơn, tôi lại bị đau dạ dày, bây giờ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-co-muu-do-lam-loan-voi-toi/3500545/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.