Hôm nay nữ ma đầu toát ra oán khí rất nặng! Chớ chọc cô ta!
Hứa Niệm dùng ánh mắt ra hiệu cho Lưu Mỹ.
Cái này không cần cô nói đâu! Tôi cũng nhìn ra được điều đó.
Lưu Mỹ cũng nháy mắt đáp lại tín hiệu của đối phương.
Trong mắt của Giang Chỉ đầy sát ý, hận không thể bóp chết hai người!
Cô đang ngồi ở đây mà hai người bọn họ dám liếc mắt đưa tình với nhau sao? Bọn họ đều cho là cô chết rồi hay sao?
"Có lời gì muốn nói thì cứ nói thẳng." Ngữ khí của Giang Chỉ lạnh xuống mấy phần.
Hứa Niệm cảm thấy ngột ngạt, lời này vừa được nói ra từ miệng của người kia như sợi dây quấn chặt cổ của cô.
Nữ ma đầu không biết cái gì gọi là dè dặt hay sao?
Dưới ánh mắt mạnh mẽ của Giang Chỉ, Hứa Niệm sờ chóp mũi, cố gắng ngụy biện: "Không, giám đốc hiểu lầm rồi."
"A? Vậy cô nghĩ tôi hiểu lầm cái gì?" Giang Chỉ khoanh tay trước ngực, nửa người dựa vào chiếc ghế gỗ đơn giản trong phòng bệnh, tựa như đang tựa vào ghế văn phòng.
Đuôi mắt vừa dài vừa nhỏ, Giang Chỉ im lặng do xét người trước mặt. Hệt như một con thú hoang đang chờ cơ hội, sẵn sàng xé cổ con mồi và giết chết nó chỉ bằng một đòn.
Đến phiên mình ra tay! Chỉ cần mình còn ở đây, nữ ma đầu sẽ không bao giờ được phép ức hiếp Niệm Niệm!
Lưu Mỹ tiến lên một bước.
"Cô ấy không có ý gì khác . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-co-muu-do-lam-loan-voi-toi/3493651/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.