Chương trước
Chương sau
"Ngủ thiếp sao?" Hứa Niệm nghi hoặc.

Hứa Niệm mở cửa, bước vào rất nhẹ nhàng, từ xa nhìn lại, trước bàn làm việc của Giang Chỉ là một đống tài liệu lớn.

Thật không hổ là ma cuồng công việc.

Cùng lúc đó, Hứa Niệm lấy một chiếc áo khoác trên kệ đi tới, nhẹ nhàng đắp lên cho Giang Chỉ.

Không thể không nói nữ ma đầu này thật đúng là rất đẹp mắt, nếu không phải mặt nghiêm cả ngày, hẳn là cô ấy sẽ rất được hoan nghênh.

Đột nhiên định thần lại, Hứa Niệm vừa muốn đứng thẳng người lên, lập tức nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền chậm rãi mở ra, trong phút chốc ánh mắt mắt của hai người chạm nhau.

"A?!"

Hứa Niệm bị giật nảy mình, nhanh chóng đứng thẳng người lên, lui về sau một bước, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Nhưng phản ứng của Giang Chỉ dường như còn lớn hơn cô, cô ấy sốc đến mức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó tay chân luống cuống che tài liệu lại.

"Làm sao cô lại ở chỗ này?" Giang Chỉ nhíu mày, toàn thân phát lạnh tựa hồ như tiến vào hầm băng.

Hứa Niệm ngượng ngùng, thấp giọng trả lời: "Tôi tan làm, tôi muốn đến nói cho giám đốc một tiếng."

Giang Chỉ cụp mắt xuống, nhìn thấy chiếc áo khoác rơi trên mặt đất, nghĩ đến là Hứa Niệm đắp lên cho cô.

Sắc mặt của Giang Chỉ dịu đi một chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như thường lệ: "Sau khi tan sở xong hãy về, không cần phải đến nói cho tôi."

Nói xong, cô nhanh chóng sắp xếp tài liệu, không nhìn đối phương nữa.

Thế nhưng vẫn là nhịn không được mà dặn dò một câu, "Chú ý thân thể."

Hứa Niệm im lặng, nhẹ nhàng gật đầu, "Vâng."

"Ừ!" Giang Chỉ lãnh đạm gật đầu.

Hứa Niệm không khỏi lẩm bẩm trong lòng, đối mặt với sự quan tâm của người khác, thế mà Giang Chỉ lại mâu thuẫn như thế. Thật đúng là tính cách rất kỳ quái.

Nhưng mà Giang Chỉ có khả năng mâu thuẫn với chính bản thân của cô ấy hay không?

Nhìn Hứa Niệm rời đi, Giang Chỉ chột dạ thoải mái một hơi, còn đang viết một đoạn văn ngắn thế mà lại ngủ quên. Giang Chỉ mở tài liệu trong tay, mấy chữ to "Kế hoạch dạy dỗ người yêu ở trên giường" xuất hiện ngay phía trên tài liệu.

Để có thể chuẩn bị tốt cho tương lai của mình và bạn nhỏ nhà mình, Giang Chỉ đã bí mật viết văn trong vài năm qua và đăng chúng trên một trang truyện. Khi cô viết ngày càng nhiều, cô đã tích lũy được một lượng người hâm mộ nhất định. Bọn họ đưa ra nhiều gợi ý khác nhau trong phần bình luận mỗi ngày.

Mà Giang Chỉ cũng thông qua những cảm hứng này, sử dụng thân phận Thư Thư trên mạng để dễ dàng yêu đương với bạn nhỏ nhà mình.

Hứa Niệm thật sự chính là khắc tinh của cô, suýt chút lại bị cô ấy phát hiện ra bí mật nhỏ của mình.

Không biết chuyển Hứa Niệm về phía mình là đúng hay sai, trong công ty luật cũng có một số lời đồn khó nghe, thật sự rất đau đầu!

Về sau vẫn là nên ẩn mình càng sâu một chút mới là tốt nhất.

. . . . .

"Ting ting ~~"

Hứa Niệm đang nấu cháo điện thoại với Thư Thư, tổng giám đốc công ty luật đã gửi thông báo cho nhóm.

【 Chủ nhật tuần này liên hoan, chúc mừng nhóm thực tập sinh chuyển giao thuận lợi.】

Nghiến răng nghiến lợi, Hứa Niệm bất đắc dĩ nói: "Thư Thư, cuối tuần công ty em tổ chức liên hoan."

"Liên hoan? Vậy bảo bối muốn đi sao?"

"Khẳng định là phải đi, chúc mừng nhóm thực tập sinh chính thức trở thành một thành viên trong công ty. Thế nhưng nếu đi thì sẽ không có thời gian nhiều để trò chuyện với Thư Thư."

Giang Chỉ nằm lỳ ở trên giường, hai cánh tay chống đỡ cằm, "Đúng rồi, bảo bối, em phải cẩn thận ~ em không được uống rượu!"

"Còn có, người khác đưa qua nước cũng không được uống! Không thể không phòng ngừa tâm địa của người lạ!"

"Được rồi." Cảm xúc bị thất lạc của Hứa Niệm đã được Thư Thư trấn an không ít, "Em đều biết, Thư Thư chính là liên hoan không thể uống rượu, xem ra tửu lượng của chị không tốt."

"Cái này cũng không đúng, bảo bối." Giang Chỉ nghiêm túc nói: "Chị có thể uống ngàn ly mà không say, có lẽ chị có thể biểu diễn say xỉn cho bảo bối xem."

Hứa Niệm bị chọc cười, "Nếu có cơ hội, nhất định em phải xem thử."

"Ha ha ha . . . "

. . . .

Giang Chỉ mặc áo khoác xám khói, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa, trong phạm vi một mét không ai dám tới gần.

Vốn dĩ cô không có ý định đến, nhưng nghĩ tới bạn nhỏ nhà mình đi liên hoan, không ai tán gẫu với cô, nên mới tới đây.

Sau khi vào trong, Giang Chỉ đi một mình vào một góc uống rượu, xung quanh không ai dám tới gần.

Ngay cả người phục vụ muốn bắt chuyện cũng bị ngăn cản bởi ánh mắt lạnh như băng đó.

Nước này cũng không dám uống như thế!

Hứa Niệm ở bên một bên khác một mực nhìn Giang Chỉ, âm thầm oán trách.

Có thể tưởng tượng dù sao Giang Chỉ cũng giữ cô lại, huống hồ trước đó cô còn muốn thương lượng trả dần dần để bồi thường cho đối phương. Cô lấy hết can đảm bước tới, ngồi cạnh Giang Chỉ.

Đột nhiên có người xuất hiện bên cạnh mình, Giang Chỉ nhướng mày, kinh ngạc nhìn: "Chuyện gì?"

Hứa Niệm hít sâu một hơi, nâng ly nước lên: "Giám đốc Giang! Cảm ơn giám đốc đã cho tôi cơ hội ở lại công ty tiếp tục học tập và làm việc!"

"Tôi không có cho cô cơ hội gì." Giang Chỉ nhàn nhạt nói: "Cô có năng lực để ở lại công ty, đây chính là sự phấn đấu của cô."

Hứa Niệm thở dài một hơi, "Đó cũng là giám đốc Giang cho tôi một cơ hội học tập, nếu không phải ngày đó ở nhà của giám đốc Giang, giám đốc cho tôi . . . "

Lúc này Hứa Niệm đột nhiên ngưng nói, có chút hoảng sợ nhìn Giang Chỉ.

Tay cầm cốc của Giang Chỉ cứng đờ, ánh mắt hơi run run, cô đặt ly nước xuống.

Hứa Niệm cắn cắn đầu lưỡi, ảo não, cô không kiểm soát được lời nói của mình!

"Không, không phải . . . Giám đốc Giang . . . " Tim của Hứa Niệm đập thình thịch, hơi thở có chút rối loạn, giọng nói vô cùng hoảng hốt, "Tôi rất biết ơn Giám đốc Giang, tôi cũng có thể bù đắp những gì mình đã nói trước đó. Nhưng giám đốc có thể cho tôi thời gian để trả dần dần được hay không?"

Hứa Niệm khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay đều thấm ra mồ hôi, vội vàng cầm lấy ly nước trên bàn mà uống một ngụm, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng mặt của đối phương.

"Cô . . . " Giang Chỉ có chút do dự.

Hứa Niệm ngẩng đầu lên, lại thấy Giang Chỉ chính là đang nhìn mình, chần chờ không muốn nói chuyện.

"Sao vậy giám đốc?" Giang Chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Với tình thế hiện tại là ba chìm bảy nổi, kết thúc rồi, Hứa Niệm thật muốn cắn lưỡi tự sát. Cô còn công khai kể lại việc cô và giám đốc Giang đã làm chuyện gì ở nhà, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch. Hứa Niệm căng thẳng đến mức lại uống thêm một ngụm nước.

"Cái cô lấy là ly nước của tôi." Giang Chỉ mím đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ vô cùng bất lực.

Làm sao mà người này lại ngu ngốc như vậy?

"Cái gì?!"

Giọng nói của Giang Chỉ truyền vào tai, Hứa Niệm nhìn chiếc ly, đầu óc đột nhiên nổ tung, hai vết son rõ ràng chồng lên chiếc ly thủy tinh trong tay.

Cô không chỉ có uống nước của Giang Chỉ còn hôn gián tiếp cô ấy?!

"Thật xin lỗi! Đúng vậy . . . khụ khụ khụ!" Hứa Niệm nghẹn nước trong miệng, suýt phun ra ngoài, cổ họng nghẹn ngào vô cùng khó chịu.

"Tôi, tôi, tôi . . . Thật xin lỗi!" Hứa Niệm khô đến sắc mặt đỏ bừng, đỉnh đầu đều muốn bốc khói.

"Chớ khẩn trương, lần sau cũng đừng lấy sai." Giang Chỉ cụp mí mắt xuống, liếc nhìn ly nước. Cô có bệnh thích sạch sẽ từ lúc còn nhỏ, nhưng nhìn thấy Hứa Niệm uống nước của mình, cô lại không có bất kỳ cảm giác bài xích khác thường nào. Ngược lại cô còn cảm thấy người này thật ngu ngốc.

Giang Chỉ khẽ lắc đầu, cầm ly rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm, khẽ mỉm cười.

Kết thúc rồi, nếu như giám đốc Giang sẽ cho rằng cô cố ý đến gần cô ấy, đối phương cho rằng cô là một cô gái tâm cơ muốn thu hút sự chú ý của cấp trên thì cô phải làm sao đây?

Mà ở một bàn khác, nhóm thực tập sinh đều đồng loạt nhìn sang khi nghe thấy động tĩnh ở bên cạnh.

"Các cô nhìn đi! Vừa rồi có phải là nữ ma đầu đã cười không?! Có đúng không?"

"Hình như là vậy? Hứa Niệm kia thật không đơn giản! Cô ta thế mà lại có thể khiến mỹ nhân băng sơn ngàn vạn năm mỉm cười!"

"Quả nhiên, xem ra thủ đoạn của cô ta rất thông minh, nhìn nội tâm không giống như bề ngoài là một con thỏ trắng nhỏ. Kỹ năng nịnh nọt này rất tốt."

"Xem ra sau này chúng ta phải cẩn thận hơn, nếu không để cô ta bắt được điểm yếu của chúng ta nói cho nữ ma đầu biết thì sao?"

"Đúng, đúng, đúng, tốt hơn hết là chúng ta nên cách xa cô ta ra một chút."

Thật lâu, Hứa Niệm kiên trì nói ra một câu khiến cô đều muốn đánh chết chính mình, "Vậy giám đốc Giang, chuyện trả dần dần cho giám đốc, giám đốc cân nhắc như thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.