Sáng hôm sau , Thỏ con loay hoay mở mắt ra .
- A... ! - tiếng hét thất thanh của cô nhóc vang dậy cả nhà
- Chuyện gì vậy ? - ông bà Hoàng lo lắng chạy qua
- Đại thiếu gia , đại thiếu gia mất tích rồi bà chủ ! Bà chủ ơi mau cứu đại thiếu gia đi ! - Thỏ con m lấy bà chủ khóc sướt mướt
Lúc này thủ phạm của sự lo sợ xuất hiện từ phòng nhị thiếu gia .
- Thỏ con ,có chuyện gì mà mày la to vậy ?
- Đại thiếu gia !
Thỏ con chạy tới ôm lấy cậu khóc òa lên . Bà Hoàng mỉm cười xoa đầu cô , nói với Tuấn Kiệt :
- Thỏ con , nói con mất tích nên khóc như vậy đó !
- Con Thỏ điên này , Mày biết mày la như vậy làm tao suýt té dập mặt không hả ? - Tuấn Kiệt trách móc
- Em xin lỗi ! Mà sao ngủ trong phòng cậu thế ? - Thỏ con ngây ngô
- Mày con hỏi , hôm qua tự nhiên lăn ra ngủ , biết mày nặng lắm không ?
- Em xin lỗi ! - Thỏ con nói đầu cúi xuống ái ngại
- Được rồi , Thỏ con mau đi thay đồng phục đi con ! - Ông Hoàng nói
- Dạ !
Thỏ con chạy về phòng thay đồ , đại thiếu gia khẽ cười rồi đi vào phòngthay đồng phục . 10 phút sau , cậu đi xuống với bộ đồng phục chỉnh tề .Đồ ăn sáng được dì Cúc dọn lên ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-song-sinh-sieu-nghich/2012841/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.