Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau , cả 4 đứa trẻ háo hức đinhanh tới trường . Bước tới tập hợp thì nghe một tin là cho đại thiếugia bang hoàng tâm trí :

-Tất cả các em khối 5 một xe , khối 4 một xe ! Mau lên xe để ta xuất phát nào ! – tiếng thầy tổng phụ trách thông báo

- Uả , sao kì vậy cậu ? Sao phải chia khối ra vậy ? – Thỏ con ngây thơ

- Tao không biết ! Thôi , mau lên xe đi !

Đại thiếu gia quay lưng bỏ đi , Thỏ con nhìn theo mà đôi mắt đã rưng rưngnước mắt , Gấu con thấy chị mình như thế liền nắm tay cô mỉm cười đi lên xe . Thỏ con ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ , lúc này , người mà tất cảcác bạn nữ chú ý trong 3 chàng trai đẹp nhất khối , ngồi cạnh bên Thỏcon . Nở nụ cười tỏa nắng :

- Chào , Thỏ con ! Buổi sáng tốt lành ! – Minh Khang nói

- Chào bạn ! – Thỏ con nói buồn

- Sao bạn buồn vậy ? Cậu không thích tớ ngồi cạnh sao ?

- Không … nhưng tớ muốn ngồi cạnh bên đại thiếu gia !

Lúc này , chiếc xe tất cả học sinh đã yên vị riêng mỗi người đều cố gắngchừa chỗ để cho 3 mĩ nam ngồi cạnh . Gấu con ngó xung quanh định quaysang nói với nhị thiếu gia điều gì đó thì :

-Tuấn Tú ơi , bạn ngồi với mình nha ! – cô bé Ngọc Huyền chạy tới

- Được ! – lập tức nhị thiếu gia đồng ý

Gấu con nghiến răng tức giận nhưng nén lại , thì

- Ánh Nguyệt , mình ngồi chung với bạn nhé ! – Huy Khánh hỏi

- Cũng được ! – Gấu con ngồi vào ghế dưới nhị thiếu gia

Chiếc xe rốt cuộc cũng khởi bánh lăn đi , Gấu con lấy điện thoại ra gọi thông báo tình hình cho bà Hoàng biết mọi thứ . Lúc này , ngay chỗ của Thỏcon tiếng chuông điện thoại kéo dài nhưng chả có dấuhiệu hay biết của Thỏ con , tiếng chuông cứ đổ hoài cô quay sang nhìnMinh Khang :

- Cái gì kêu thế ?

- Hình ..hình như điện thoại ! – Minh Khang bất ngờ bị nhìn liền đỏ mặt

- Sao không nghe máy đi ?

- Hình như điện thoại của cậu mà !

- Tôi làm gì … à , đúng rồi !

Thỏ con nhớ ra bà chủ đã có cho mình điện thoại mà . Lấy máy ra , có 2 cuộc gọi nhỡ từ số lạ đang phân vâ không biết ai thì số đó gọi lại . Thỏ con quay sang cầu cứu Minh Khang :

- Giúp mình với , mình không biết sài cái này !

- Hì ,bạn bấm nút này qua rồi để vào tai đi ! – Minh Khang nói dịu

Thỏ con làm theo lời cậu , bấm nút nghe rồi để điện thoại ngay tai thì :

- Mày làm gì mà giờ mới chịu bắt máy vậy hả ? – tiếng hét của đại thiếu gia làm cô để điện thoại ra xa vẫn còn nghe

- Đại …đại thiếu gia ! Em nghe thấy tiếng cậu rồi ! – Thỏ con cười tít mắt làm ai đó bên cạnh tim đập nhanh

- Con thỏ điên , điện thoại tất nhiên phải nghe giọng rồi ! Mày đang làm gì đó ?

- Dạ , em đang nói chuyện với cậu này !

- Ăn uống gì chưa ?

- Dạ , chưa !

Thỏ con nói ngây thơ vui vẻ thì nghe có tiếng bên kia :

-Tuấn Kiệt .. cậu có muốn ăn sandwich chung với mình không ?

Là tiếng con gái , vậy là đại thiếu gia đang ngồi chung với con gái sao ?Thỏ con mỉm cười rốt cuộc cô cũng có thể chứng minh rằng cậu không phảilà bê đê … xúc động quá đi ! Xúc động đến mức cô khóc ra nước mắt :

- Thỏ con , mày khóc sao ? Ai làm mày khóc à ! – tiếng đại thiếu gia hốt hoảng

- Dạ không , tại em đang mừng ! Cậu ơi , có phải cậu đang ngồi chung với con gái không ? – Thỏ con nói

- Ừ , thì sao ?

- Cậu ơi , rốt cuộc em cũng có bằng chứng để chứng minh cậu không bị bê đê rồi !

- CON THỎ ĐIÊN , MÀY ĐI CHẾT ĐI !

Tiếng hét vang lên phía sau là tiếng tút dài , Thỏ con giật mình quay sangthì thấy Minh Khang đang nhìn mình liền chia sẽ niềm vui :

-Minh Khang ơi ! Cậu chủ của mình không phải bê đê ! Mình mừng quá đi !

- Hả ??

Minh Khang ngớ ra , quả nhiên cô bé này ngốc thật nếu hắn là bê đê thì trênđời này làm gì còn có đàn ông nữa . Lắc đầu lấy tai phone ra để một bênvào tai mình , một bên thì cho vào tai Thỏ con . Bấm bấm vào điện thoại , Thỏ con reo lên :

- Có nhạc nè ! Hay quá !

- Ừ ! Bây giờ cậu ngoan ngoãn mau đi ngủ đi ! – Minh Khang nói

Thỏ con mỉm cười dựa vào ghế ngủ ngon lành , Minh Khang mỉm cười đưa tay để đầu cô dựa vào vai mình thật nhẹ nhàng , hành động đó đã bị ai đó nhìnthấy , trên môi nở nụ cười nửa miệng .

Ngồi phía trên Gấu con , một cặp đôi như vợ chồng mới cưới vậy .

- Tuấn Tú , bạn có lạnh không ? Mình thì lạnh lắm á ! – bạn Ngọc Huyền nói

- Vậy bạn lấy áo của mình khoác đi ! – Nhị thiếu gia nói

- Cám ơn bạn ! – Ngọc Huyền mỉm cười

- Bạn mau ngủ đi , chuyến đi còn dài mà ! – Tuấn Tú nói

- Ừ , cám ơn bạn nha !

Cô bé Ngọc Huyền tự nhiên nghiêng đầu ngã đầu vào vai nhị thiếu gia mà ngủ . Gấu con nhìn rồi liếc thấy cái bản mặt mê gái là không ưa được , taysiết chặt để kiềm cơn giận của mình .

-Cho Ánh Nguyệt nghe nè , hay không ? – Huy Khánh hỏi để tai phone vào tai Gấu con

Tiếng nhạc du dương nghe thật êm tai , một bài hát về tình yêu . Bài hát nàylàm cô thấy mình không còn tức giận nữa , ngã người vào ghế quay sangnhẹ cười với Huy Khánh như một lời trả lời . Cô nhắm mắt lại tận hưởngrồi ngủ quên lúc nào không hay .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.