Vài ngày sau , Thỏ con xuất viện về nhà , tất cả người hầu trong gia đình đều cưng chiều cô hơn bình thường , Gấu con và nhị thiếu gia cũng thế nhưng chỉ có đại thiếu gia thì chả chịunói chuyện gì với cô , suốt ngày cứ tránh né không bao giờ nhìn cô nữa . Cô có hỏi bà chủ thì bà chủ nói cậu đang ôn thi học sinh giỏi cấp quốcgia nên cô cũng không dám nói nữa chỉ sợ cậu bị phân tâm . Sáng sớm tinh sương , Thỏ con mỉm cười bắt đầu công việc của mình chạy lên phòng củađại thiếu gia .
-Đại thiếu gia .. cậu ..!
Thỏ con tròn mắt nhìn cánh cửa , cậu khóa cửa sao ? … Lần đầu tiên cậu khóa cửa phòngkhông cho cô vào là đây sao ? .. Cảm giác nhoi nhói khó chịu lại xảy ranữa là sao , đưa tay lên giọng cô nói run run :
-Đại thiếu gia … cậu thức đi !
Không có tiếng trả lời nào cả . 3 tiếng sau , Tuấn Kiệt mở mắt lờ mờ đi vàophòng tắm , cảm giác thiếu vắng thứ gì đó , nhưng cậu chỉ nhẹ cười rồiđánh răng rửa mặt thay đồ . Xong , cậu bước ra mở cửa . Khuôn mặt này ,bóng dáng này …
-Đại thiếu gia … !
- Sao mày ngủ ở đây hả ? Mày điên hay sao biết trời lạnh không lỡ bệnh thì sao hả ? – giọng cậu đầy bức xúc
- Em lo … vì sao cậu lại khóa cửa như thế ? Cậu giận em .. à !
- Khờ quá … tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-song-sinh-sieu-nghich/2012817/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.