Vào tới trong lớp, Nguyệt An mồ hôi đầm đìa trên trán. Lúc nãy do cô chạy quá nhanh nên giờ thở không ra hơi. Tiểu Kiều thấy vậy lo lắng hỏi:
"Nguyệt An bà sao vậy?"
Cô cười cố gắng nói: "Không sao, chỉ tại chạy hơi bị nhanh"
Tiểu Kiều liền nhíu mi: "Tên Lâm Phong lại rượt bà?"
Nguyệt An giật mình, sau đó lắc đầu.
Nhìn bộ dạng Nguyệt An, Tiểu Kiểu chỉ biết thở dài. Hắn ta làm gì mà bà sợ thế chứ, mới nghe đến tên hắn mà đã run rẩy vậy rồi.
Cùng lúc đó, một chàng trai bỗng tiến lại gần hai người bọn họ, anh cầm hộp bút hình con gấu vẻ mặt lúng túng hỏi: "Nguyệt An, hộp bút cậu làm rớt phải không?"
Nguyệt An thoáng ngẩn người, sau đó liền lục lại trong cặp. Ách! Cái hộp bút đó đúng là của cô. Nguyệt An ngượng ngùng nói:
"Đúng rồi, là của mình đánh rơi"
Cô vội nhận lại hộp bút, sau đó gật đầu cảm ơn.
Chàng trai gãi gãi đầu, khuôn mặt đã sớm phớt hồng.
"Mình tên Tuấn Anh, Nguyệt An bạn có bạn trai chưa?"
Bị Tuấn Anh hỏi, Nguyệt An lập tức đờ người. Cô trước giờ không có ý định quen bạn trai, nên bây giờ bị hỏi vậy có hơi lúng túng.
Bên cạnh, Tiểu Kiều vỗ vai cô bốp bốp, không ngừng cười ha hả.
"Nguyệt An, người ta đang tỏ tình kìa, mau trả lời đi chứ"
Giọng của Tiểu Kiều vô cùng to, vì thế cả lớp nghe thấy là điều hiển nhiên. Ngay lập tức, mấy chục ánh mắt liền dính vào hai người bọn họ. Nguyệt An đã ngượng giờ càng ngượng thêm, ấp úng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-song-sinh-bi-an/1791451/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.