“Cao quá...” Thiên Ân nhìn chặng đường rừng rú trước mắt, tay đấm lưng miệng than thở.
“Sắp đến rồi, sắp đến rồi.” Nam Phong tay chống gậy như một ông cụ, trong miệng lẩm bẩm những câu tự an ủi bản thân.
Ờ, hôm nay đúng là chủ nhật - là ngày mà họ “hứa hẹn” sẽ lên chùa. Nam Phong lúc đó chỉ nói bừa để cô hạ hoả, ai ngờ khi thi học kì xong cô liền chuẩn bị luôn hai cái ba lô to đùng sẵn sàng lên đường. Hắn hỏi lý do tại sao cô lại phải “quyết tâm” như thế, nhưng cô chỉ nhoẻn miệng cười và nói: “Ngày đó sắp đến rồi.”
Cũng có những việc cô không muốn nói với hắn?
Nam Phong không thích điều này.
Chùa Linh Sơn nằm trên lưng chừng của một ngọn núi thoai thoải, nó không có đường cáp treo. Nam Phong đòi tới chùa khác nhưng Thiên Ân kiên quyết không chịu. Họ đi một lúc lâu thật lâu, lâu đến nỗi khiến cho Nam Phong phải cảm thấy nghi ngờ đòi xem tờ hướng dẫn. Nam Phong ghé mắt vào nhìn bản đồ, sau đó nhìn cái mặt đang nghệt ra của Thiên Ân hỏi: “Sao vậy?”
“Cái đoạn rẽ này, đoạn rẽ này, đoạn rẽ này nữa, chúng ta rẽ bên nào vậy?” Thiên Ân hỏi.
“Rẽ cái gì mà rẽ? Nãy giờ chúng ta đi thẳng mà?” Hắn nãy giờ chỉ theo sau cô.
“.....”
Hắn nhìn cô mà khóc không ra nước mắt! Hắn cực lực khuyên can cô chỉ cần đi một đường thẳng xuống núi là sẽ có thể về nhà. Nhưng cô kiên quyết trở lại đường cũ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-oan-gia-dang-yeu/2039147/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.