Ngày hôm sau đang ăn sáng thì điện thoại của Thiên Ân rung lên. Nam Phong lại một lần nữa bắt máy trong một tâm trạng vô cùng khổ sở.
“Alô?”
“Alô cái gì mà alô. Chuẩn bị quần áo rồi đi dạo chợ với tôi nhanh.”
Người gọi đến là Hoàng My. Nam Phong có bật loa ngoài để đợi lệnh trả lời của Thiên Ân. Thấy cô lắc đầu, hắn trả lời: “Thôi, hôm nay không đi đâu.”
“Cậu dám từ chối?”
Nam Phong bất đắc dĩ nói: “Nhưng tớ có gì muốn mua đâu?”
“Cậu không có, nhưng tôi có.”
Bá đạo.
Hôm nay ngày họp phụ huynh nên cả trường được nghỉ. Tuy vậy, Thiên Ân không có phụ huynh nên có thể tự lấy kết quả sau, còn Nam Phong thì hắn cũng không rõ lắm, bởi vì những năm trước hắn chẳng bao giờ về báo tin cho gia đình, cũng chẳng cần biết ai đi họp cho mình.
Khu chợ sầm uất vô cùng đông đúc kẻ qua người lại, Hoàng My liếc mắt một cái là có thể tìm ra người: “Thiên Ân, ở đây!”
Nam Phong khuôn mặt căng thằng như chiến sĩ sắp ra trận, từ từ bước tới bên cạnh Hoàng My. Sau đó thì hắn bị Hoàng My ôm lấy tay, kéo đi khắp nơi T.T
Thì ra con gái trước giờ vẫn đi chợ như vậy? Họ lượn qua lượn lại trên đôi chân của thần gió, xem hàng phán đồ với đôi mắt tinh tường của chim ưng, lúc trả giá thì kiên cố đanh thép như bão lũ, lúc mua được hàng xong thì khuôn mặt mới trở lại được bình thường đôi chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-oan-gia-dang-yeu/2039145/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.