Ban đêm...
"Cậu tin được không? Anh ta hôn mình! Cư nhiên hôn mình..." Hét điên cuồngvào điện thoại, Giang Dục Phương đi lòng vòng trong căn phòng thuê củamình.
"...mình tin..." Đầu bên kia điện thoại, thân là bạn tốt - Tôn Mạn Mạn yếu ớttrả lời. Aiz... Cô đã nghe cùng câu nói này hết hai ba tiếng đồng hồrồi, không tin cũng không được.
"A... đáng ghét! Mình bị ăn sạch đậu hũ rồi!" Tiếng thét chói tai lại vang lên.
"Cậu có thể ăn lại, vậy thì không ai nợ ai..." Ô hô... một giờ đêm rồi, thật là buồn ngủ quá, xin thứ cho ý thức của cô bắt đầu không thanh tỉnh mànói năng bậy bạ.
"Này! Cậu có phải là bạn mình không vậy?" Không dám tin bạn mình lại nói rađề nghị ngu ngốc ấy, Giang Dục Phương thở hồng hộc phản đối.
"Được rồi! Được rồi!" Vội vã lấy lại tinh thần, Tôn mạn Mạn đưa ra đề nghịkhác: "Vậy cho anh ta một đấm là được." Uy lực từ cú đấm thép của bạnmình, cô biết rất rõ.
"..." Một hồi im lặng, rất lâu sau, khi đầu bên kia không ngừng truyền đếntiếng "alô, alô" thì cô mới cực kì hối hận mà đau lòng hét lên: "Anh tachạy rồi, mình không kịp trở tay!"
Áaaa... đáng ghét! Tên kia từng nếm thử qua nên sau khi phạm tội sợ lại bị KOnên nhân lúc cô còn rơi vào trong kinh hãi, chưa kịp hoàn hồn mà "bỏtrốn ra nước ngoài", mãi cho đến khi tan ca cũng không trở lại.
Nghe thế, Tôn Mạn Mạn không khỏi cười sằng sặc, cảm thấy cái người tên làTrình Khải kia đúng là kẻ thức thời, biết được sự lợi hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-xui-xeo/76446/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.