Editor: Thiếp | Beta: Qin Zồ
Đầu móng tay Tần Chân như đã cấu vào tim, cảm giác đau đớn từ từ lan truyền, nhưng nỗi đau này hoàn toàn chẳng là gì so với cảm giác nhục nhã mất mặt trước kẻ khác.
Lúc mới đầu, cô đã tự nói với mình phải nhịn hắn, chớ để bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển!
Càng về sau, cô chỉ cảm thấy có một luồng hơi nóng bốc lên đầu, tiếp đó lại thấy không thể khống chế nổi chỉ muốn đem khăn lau trong tay nhét vào cái mồm thúi đang lải nhải đó.
Ngay khi cái khăn đã được lau sàn lại lau qua bàn bị bẩn kia dịu dàng lấp kín miệng Trình Lục Dương thì rốt cuộc trong văn phòng đã yên tĩnh trở lại.
Tần Chân cười cười, cả gương mặt sáng lạn như mặt trời, tận tình nở rộ với Trình Lục Dương.
Cô nói: “Có thể anh không hiểu được cái sự thương đau của người nghèo chúng tôi, nhưng phần lớn tôi đều cảm thấy bánh mì còn thực tế hơn cái tôn nghiêm ở nơi hư vô mờ mịt đó. Tôi có thể vì lấp đầy cái bụng của mình với người nhà mà tạm thời vất tôn nghiêm sang một bên, cũng không cần biết làm như thế là có bao nhiêu xấu hổ.”
Cô vừa nói vừa đi vòng qua bàn đến trước mặt Trình Lục Dương, cười tươi vô cùng, “Nhưng việc gì cũng có ngoại lệ, ví như gặp phải một tên khốn kiếp khiến tôi không thể nhịn được thì sẽ tình nguyện không lấy bánh mì để chết đói, còn hơn là vất bỏ tôn nghiêm để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-xau-tinh/1928931/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.