Sáng tinh mơ ầm ĩ một trận như thế, cuối cùng đến khi hai người xuất phát thì mặt trời đã lên cao.
Tần Chân tự mình chọn cho Trình Lục Dương một bộ quần áo, áo khoác màu xám tro, bên trong là áo len màu vàng nhạt phối hợp với áo sơ mi trắng. Vì trời rất rét, cô còn quấn cho anh chiếc khăn quàng cổ màu đen.
Trình Lục Dương cao hơn cô một cái đầu, vì phối hợp cô nên anh hơi cúi đầu xuống, mà cô thì kiễng mũi chân rồi quàng khăn lên cổ anh.
Đang ngẩng đầu nghiêm túc sửa sang áo sống cho anh thì anh bỗng nhiên giữ chặt eo cô, cúi người hôn trộm lên môi cô.
Tần Chân mặt đỏ hồng nhìn anh, lại thấy anh cong cong khóe môi rồi nói với cô: “Trình Tần thị, anh đã từng nói anh yêu em nhiều lắm chưa?”
“… Chưa.”
“Vậy hiện tại em nghe xem.”
Trình Lục Dương nắm tay cô lên ngực mình, cách lớp áo, nhịp tim vững vàng mạnh mẽ truyền tới lòng bàn tay cô.
“Anh dọa em chắc?” Tần Chân nhướn mày: “Tim lại mà không đập? Thế thì có liên quan gì đến anh yêu em hay không?”
“Có chứ, bởi vì em nên nó mới đập nhanh như thế.” Trình Lục Dương lại ôm eo cô, cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô: “Tần Chân, anh thật sự muốn lấy em, muốn mỗi ngày dính với em. Mỗi ngày tỉnh lại có em bên cạnh, mỗi sáng có em thắt cà-vạt cho anh, phối quần áo cho anh, lúc về nhà cũng có bóng dáng em… Anh biết hôn nhân không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-xau-tinh/1928789/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.