Đối mặt với chiếc xe ngựa trắng như tuyết không nhiễm chút bụi trần, con ngựa Tiếu Phong màu đen vừa ngạo nghễ vừa trầm mặc nhìn hắn chằm chằm.
Mười năm, tất cả lại trở về như trước.
Giọng nói của Lệ Triều Ương vang lên trong xe, trống rỗng mà lạnh lùng như băng, thấp thoáng một chút không yên lòng: "Hoàng đế Quỳnh quốc ban xuống ba thánh chỉ, gọi ngươi trở về triều, vì sao lại kháng chỉ bất tuân?"
Lục Thiên Kiều lạnh nhạt nói: "Bây giờ đã không còn chiến tranh, làm gì còn chuyện kêu thì đến đuổi thì đi, trở về để tranh giành, lục đục với đám người trong triều đình sao."
"Nông dân dấy binh bạo động, Quỳnh quốc nội chiến không ngừng, tại sao lại nói là không còn chiến tranh? Ba tháng nữa chính là biến kiếp của ngươi, ngươi bằng lòng trở thành một con rùa đen rụt cổ chết trong hoàng lăng, sau khi chết xong bị giáng luôn chức tướng quân phải không? Ngươi cho rằng ta sẽ thương hại ngươi, để mặc ngươi muốn làm gì thì làm sao? Ngươi không mang tới bất kỳ vinh quang gì cho bộ tộc của ta thì cũng không được làm cho bộ tộc ta mang bất kỳ sự sỉ nhục nào."
Hắn khẽ cười nhợt nhạt, nói giọng hơi mỉa mai: "Chết dưới đao của nông dân không phải cũng là một sự sỉ nhục sao?"
Trong xe chợt yên tĩnh trong khoảng khắc, tấm màn trúc nhỏ màu xanh tươi từ từ cuốn lên, khuôn mặt lạnh băng như tuyết của Lệ Triều Ương hiện ra từng chút từng chút trong mắt hắn.
Hai khuôn mặt giống nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-troi-dinh/2824499/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.