Nhà Gấu thúc thúc nằm trên một ngọn núi xa xôi khác, ở đó hoa tươi nở rộ, xanh vàng rực rỡ, huy hoàng như cảnh chốn tiên cung. Có hồ nước trong veo nhìn thấy tận đáy, từng đàn từng đàn cá chép hồng lớn nhỏ đang bơi lội tung tăng. Có người đẹp, có... Mứt hoa quả.
Nhưng không có thịt nướng và cháo.
Tân Mi cắn một miếng sơn tra, chua đến mức nhíu lông mày.
Gấu thúc thúc ngồi đối diện, cầm một cây quạt có vẻ rất phong lưu nhã nhặn, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn nàng với ánh mắt ngập tràn tình thương mến thương, cất giọng vô cùng nhỏ nhẹ, dịu dàng: "Tiểu Mi, đôi mắt của con như một bầu trời đầy sao tỏa ra ánh sáng lộng lẫy như ánh ngọc sáng ngời."
Nàng nuốt miếng sơn tra xuống, nhìn vẻ mặt của lão, mọi người đều khen nàng như vậy, nàng cũng phải vắt óc để nghĩ ra mấy câu dễ nghe đáp lễ mới phải đạo.
"Thúc thúc ... à, thúc có ngoại hình cũng dễ thương lắm, chỉ hơi mập một chút thôi, nhưng nhờ vậy mà nhìn rất thân thiết, gần gũi. Nhìn thúc lại khiến con nhớ da diết Đại Hoa ở sau vườn nhà con."
Nàng cảm thấy hơi nhớ nhà.
Gấu thúc thúc kinh ngạc hỏi: "Đại Hoa là ai?"
"Một anh heo phong lưu tuấn tú, ngọc thụ lâm phong."
Một tiếng "Phạch" vang lên, cây quạt trong tay Gấu thúc thúc rơi thẳng xuống đất. Gấu thúc thúc đau khổ ôm đầu, muốn kiếm chỗ nào đập đầu chết quách cho xong.
Lão hận nhất người khác nói lão mập!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-troi-dinh/2824490/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.