Nói xong, Ngụy Ngự Thành vuốt ve khóe mắt cô, sau đấy bước ra khỏi xe rồi đóng cửa, khóa xe lại. Càng ngày càng đông người xúm lại nhìn, có mấy người nhiệt tình đến mức định gọi cảnh sát nhưng đã bị anh ngăn lại, anh đưa điếu thuốc cho từng người, nói lịch sự: “Vợ tôi vừa mới lấy bằng nên tay lái còn chưa vững làm mọi người phải lo lắng rồi, sau này chúng tôi sẽ đi cẩn thận hơn.”
Cả hình tượng lẫn khí chất của anh đều vô cùng tuyệt vời, thái độ cũng hòa nhã dễ gần. Chủ yếu người ta chửi đổng mấy câu rồi cũng cho qua. Anh vui vẻ đối đáp với mọi người, xong hết rồi thì đi ra xe của Lâm Sơ Nguyệt, lái xe cô ra chỗ trống.
Anh gọi điện cho Lý Tư Văn, nói địa điểm: “Qua đây xử lý đi.” Sau đó anh quay lại chiếc Mercedes, chở Lâm Sơ Nguyệt rời đi.
Mấy phút sau, Lý Tư Văn gọi lại. Ngụy Ngự Thành nghe xong chỉ đáp: “Tôi biết rồi.”
Anh để điện thoại vào hộc đựng đồ rồi nói với Lâm Sơ Nguyệt: “Dư Tinh về văn phòng rồi, có bạn em ở đấy nên không cần phải lo.”
Lâm Sơ Nguyệt tựa vào ghế, cô nghiêng đầu, nhắm mắt lại. Da cô tái nhợt, môi bợt cả đi. Cố gắng cử động mà như bị sái vai, đau điếng người. Cái sự đớn đau ăn sâu vào từng thớ thịt, những cơn ù tai liên tiếp kéo tới khiến tim cô đập loạn.
Ngụy Ngự Thành vươn tay qua, bao bọc bàn tay cô.
Cái chạm dịu dàng kéo lại dòng suy nghĩ mông lung của cô. Lâm Sơ Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-nong-chay/532904/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.