Chung Diễn thở phào, cậu vỗ ngực, thầm nhủ cậu mình giờ hiền hòa nhân từ lắm, biết quan tâm đến hậu bối rồi.
Cậu gật đầu như giã tỏi: "Đúng rồi, bớt dùng điện thoại đi không là thoái hóa đốt sống cổ đấy."
Lâm Sơ Nguyệt nhịn cười, gật đầu đồng ý: "Vâng, vâng, vâng."
Cậu không kìm được phải nhắc nhở: "Cậu, cậu ngồi trông đẹp trai lên tí được không? Cháu còn chả ngồi cái tư thế đấy bao giờ." Cậu là đàn ông mà còn thấy xấu hổ với cái khí chất của Ngụy Ngự Thành lúc này.
Giọng anh hời hợt: "Cháu còn không biết nhiều tư thế lắm."
Cô như bị tắt thở, gượng gạo gãi mũi rồi quay mặt đi. Chỉ mình Chung Diễn "ngay thẳng", gật đầu: "Đừng khịa cháu, cháu đã sửa cả đống thói hư tật xấu rồi."
Bé ngốc nên chẳng thể get được cái tài cua gắt của cậu mình.
Cô chỉ vào nhà vệ sinh: "Em mượn phòng vệ sinh chút."
Cô vừa mới vào chưa được mấy giây thì Ngụy Ngự Thành cũng đi theo. Cửa nhẹ nhàng khép lại, anh đã ôm chặt lấy cô.
Cô hồi hộp hỏi: "Chung Diễn đâu rồi?"
"Bắt nó đi mua nước cho anh rồi."
Anh tựa cằm xuống hõm vai cô, thở nặng nề hẳn lên, hơi thở phả lên làn da cô cũng trở nên ấm nóng ẩm ướt, cứ lặp đi lặp lại chẳng khác nào nước sôi. Anh thì thầm: "Tối qua anh ngủ không ngon, mệt quá."
"Anh không nghe âm thanh trắng em gửi à?"
"Nghe thì nhớ em lại càng không ngủ được."
Cô quay người, vòng tay ôm cổ anh: "Nghi ngờ chủ tịch đang làm nũng đã được xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-nong-chay/532883/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.