Lâm Sơ Nguyệt nhận ra, Ngụy Ngự Thành cực kì thích lấn át người khác, dù lúc trước anh có bị ăn hành thì chắc chắn sau đó phải tìm ngay cơ hội để trả đủ.
"Anh mà câm không nói câu nào thì đúng là một quý ông khôi ngô tuấn tú nhưng vừa mở lời cái đã để người ta nhớ ra chủ tịch Ngụy là thương nhân."
Anh cũng chẳng nhường cô: "Thương nhân thành công."
Cô không nhịn được cười, vỗ tay lên mặt anh: "Đồ xấu xa."
Anh nắm tay cô rồi mơn trớn nhẹ nhàng lên môi mình. Vì bị sốt nên hơi thở của anh cũng nóng hơn bình thường, cổ tay anh lại đang nhạy cảm như thể có tơ liễu buông mành lất phất về hướng người bị dị ứng khiến cơ thể ngứa ngáy lan vào tận tâm can.
Cô vô cùng quyến luyến thời khắc bình yên hiếm có như thế này.
Anh hỏi cô có đi nữa không thì cô đã đáp rằng mình phải đi nên anh cũng không hỏi lại đến lần thứ hai nữa mà chỉ hỏi trọng điểm: "Em đặt vé máy bay chưa?"
"Em đặt chuyến lúc 6 giờ." Cô trả lời: "Cũng sắp phải đi rồi."
"Đừng đi." Anh siết chặt cổ tay cô, giọng vẫn bình thản: "Đổi sang chuyến muộn nhất đến Nam Kỳ, anh cho xe tới sân bay chở em về Nam Thanh."
Cô cố ra cái vẻ hãi hùng: "Đãi ngộ của minh tinh à?"
Anh nhếch mắt nhìn cô, chỉnh lại thành: "Đãi ngộ của bạn gái."
Bỗng nghe được hai từ "bạn gái" khiến tai cô nóng bừng lên. Cô còn chưa đồng ý, cái danh xưng bật ra quá bất ngờ khiến người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-nong-chay/532879/chuong-42.html