Người dân ở huyện Nam Thanh vô cùng giản dị chất phác, vốn dĩ ở trong vùng hoang sơ hẻo lánh, song nhờ sự nỗ lực bao nhiêu năm trời, cuối cùng vào năm ngoái cũng đã thoát được cái mác huyện nghèo. Tuy tiệc đón khách không quá long trọng nhưng vẫn đầy đủ thịt cá đâu ra đấy.
Đa số những cán sự trong tổ xóa đói giảm nghèo hẵng còn rất trẻ, gương mặt ngăm đen với đôi mắt sáng ngời, đi cùng là những câu nói vô cùng tích cực giúp cho ai ai cũng cảm nhận được tình cảm nồng hậu của mọi người.
Trong bữa tiệc, Lâm Sơ Nguyệt quan sát Ngụy Ngự Thành mấy bận rồi chợt nhận ra anh là một người cực kì linh hoạt. Anh có thể mặc vest, đi giày da, khoác lên mình những hãng thời trang cao cấp trị giá hơn trăm nghìn tệ bước vào thế giới của danh lợi nhưng đồng thời, anh cũng có thể mặc chiếc áo khoác đen đơn giản, ngồi bên chiếc bàn gỗ trò chuyện rôm rả với các thanh niên hừng hực ý chí.
Anh ở đây hai ngày để tiện cho việc kiểm tra tiến độ xây dựng nhà máy nên anh đã chủ động nói mình sẽ ngủ lại đây.
"Tất nhiên là được." Cán sự trẻ đáp ứng ngay: "Chỉ là điều kiện ở chỗ chúng tôi hơi kém thôi."
"Mọi người ở được thì tôi cũng ở được." Anh không hề lên mặt mà vô cùng ôn hòa: "Mấy năm trước tôi đi làm thí nghiệm ở vùng Tây Bắc, dựng lều rồi mặc nguyên quần áo mà ngủ, cứ thế ở hơn 10 ngày."
Gọi là kể khổ nhưng thực chất nó mang mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-nong-chay/532877/chuong-40.html