Chương 5. Trí nhớ kém.
Bao lo lắng bỗng chốc biến tan bởi Lâm Sơ Nguyệt đã gặp được Chung Diễn.
Penthouse ở Minh Châu Uyển tiếng tăm lừng lẫy, căn nhà đơn giản mà rộng rãi thoáng mát, được trang trí bằng tông màu xám có độ bão hòa thấp. Dì giúp việc rầu rĩ: "Cậu nhà vẫn còn chưa dậy."
Ngụy Ngự Thành nghiêm mặt, đi thẳng lên tầng, gõ tay lên cửa phòng, đã vậy anh còn rất kiên nhẫn: "Mở cửa."
Có tiếng trả lời hay không thì Lâm Sơ Nguyệt không nghe rõ vì cô ở dưới tầng. Sắc mặt Ngụy Ngự Thành cũng không thay đổi, một tay anh vẫn đặt trên nắm cửa, tay còn lại thì gõ lên cửa phòng.
Lực gõ bây giờ đã nặng hơn lúc trước, tựa như quãng tám cực trầm, một cái nện xuống đã sinh ra áp lực nặng nề.
Cửa phòng mở ra.
Cả phòng tối om, rèm che kín mít. Tóc Chung Diễn hẵng còn rối bời, áo phông trắng còn "lủng lẳng" trên người, cậu không tài nào mở mắt được vì ánh sáng rọi thẳng vào phòng.
Ngụy Ngự Thành nhìn cậu mà chán nản, anh quay lưng đi: "Ra ngoài gặp cô."
Cậu đi theo sau, cậu gù lưng, rụt vai lại, cả người toát ra vẻ chán nản nhưng cũng không thể giấu được chiều cao nổi bật của cậu. Dù đã đến trước mặt nhưng cậu vẫn không thèm nhìn thẳng vào Lâm Sơ Nguyệt.
Anh đánh mắt sang khiến cậu phải đứng thẳng người, nở nụ cười ngây thơ: "Chào cô."
Lâm Sơ Nguyệt liếc cái là biết cậu đang diễn trò nhưng việc cậu sợ Ngụy Ngự Thành là thật. Cô cũng gật đầu cười theo: "Chào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-nong-chay/266002/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.